Chương 19: Đau Dạ Dày

Tư Hành trả tiền mua sách, chủ tiệm còn cẩn thận gói thêm vài lớp túi ni

-lông lại. Giang Cố vừa định đưa tay nhận thì Tư Hành đã nhanh hơn một bước, cầm lấy bốn, năm cuốn sách kia:"Còn cần mua gì nữa không? Cuốn em vừa xem không lấy à?"

Giang Cố đáp: "Không cần, chừng này là đủ rồi."

Những quyển sách cậu vừa xem, có thể về nhà tìm thêm trên mạng.

Xác định cậu không còn muốn mua gì nữa, Tư Hành chỉnh lại áo khoác đang choàng trên vai Giang Cố, gần như nghiêng hết ô về phía cậu, rồi ôm lấy cậu đi nhanh về phía chiếc xe đỗ bên đường.

Vừa ra khỏi tiệm sách, một luồng gió nóng ẩm mang theo hơi nước phả vào mặt, khiến Giang Cố cảm thấy đầu óc choáng váng như bị nhốt trong một chiếc lồng hấp.

Hai người vội vàng chạy qua đường, tiếng ồn ào của dòng người và xe cộ ngay lập tức bị ngăn cách bên ngoài khi cánh cửa xe khép lại.

Tư Hành khởi động xe, mở máy lạnh. Giang Cố tháo áo khoác trên người ra, đưa lại cho anh.

Tư Hành không nhận: "Phủ lên chân đi."

Giang Cố khẽ đáp "ồ" một tiếng, dù cậu không thấy lạnh chút nào, thậm chí cái không khí oi bức, ẩm ướt này còn khiến cậu cảm thấy buồn nôn. Nhưng cậu không phản bác, ngoan ngoãn phủ áo lên chân, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa nặng hạt đập vào kính xe, khiến cậu không kìm được nhắm mắt lại, cố gắng xoa dịu cảm giác khó chịu do thời tiết mưa gió mang lại.

Khi Tư Hành lùi xe ra và lái đi trên đường, Giang Cố mới hỏi: "Sao anh biết em ở tiệm sách?"

Tư Hành đáp: "Đường Triệu nói, điện thoại của em không gọi được. Cậu ấy nói em đang ở tiệm sách."

Anh chỉ đơn giản kể lại sự việc một cách ngắn gọn, không nhắc đến sự lo lắng, bồn chồn của mình lúc đầu.

Giang Cố giải thích: "Điện thoại em bị rơi, tắt nguồn rồi. Em tính đợi mưa tạnh sẽ mượn tiền của chủ tiệm để bắt xe về."

Tư Hành nghiêng đầu liếc cậu: "Sao lại rơi? Em có ngã không? Có bị thương ở đâu không?"

Giang Cố nói: "Em không ngã, chỉ có điện thoại rơi thôi. Cầm trong tay không cẩn thận làm rơi xuống đất."

Nghe thấy không phải cậu ngã, Tư Hành mới yên tâm. Anh vừa định nói gì đó thì điện thoại reo, là Đường Triệu gọi tới.

Tư Hành đưa điện thoại cho Giang Cố: "Chắc tìm em, em nghe đi."

Giang Cố nhận lấy điện thoại, quả nhiên Đường Triệu gọi để hỏi thăm cậu.

Sau khi nghe Giang Cố kể lại việc trú mưa và điện thoại bị rơi tắt nguồn, Đường Triệu mới yên tâm mà cúp máy. Trong lòng hắn còn không quên thầm trách Tư Hành, vừa nãy làm hắn sợ chết khiếp, cứ tưởng Giang Cố gặp chuyện gì nghiêm trọng rồi.

Giang Cố trả lại điện thoại cho Tư Hành rồi tựa vào ghế, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mưa rất lớn, nước mưa trút xuống cửa kính, lúc thì rõ ràng, lúc lại mờ ảo. Bên ngoài có thể lờ mờ thấy những chiếc xe vội vã lướt qua, còn người đi đường cũng nhanh chóng chạy trú mưa.

Một vài người không có ô thì đứng dưới mái hiên tránh mưa, số khác thì bất chấp chạy trong cơn mưa tầm tã.

Dần dần, khí lạnh trong xe xua tan đi cái nóng ẩm. Xe di chuyển chậm rãi, giống như cảm nhận của Giang Cố về Tư Hành: trầm ổn, bình tĩnh, chu đáo và dịu dàng. Anh làm mọi việc đều từ tốn, không vội vàng, cũng không bối rối.

Nhưng hôm nay, trong đôi mắt Tư Hành, Giang Cố lại thấy một nét vội vàng bị kìm nén. Ở hiệu sách, khoảnh khắc cậu bất ngờ ngẩng đầu lên và chạm mắt với anh, cảm giác đó thoáng hiện lên rất nhanh.

Tư Hành toàn thân ướt sũng, ngay cả hơi thở cũng có chút gấp gáp. Dù tay anh cầm ô, nhưng ô vẫn khô ráo. Ngược lại, cả người anh thì ướt đến mức nước nhỏ giọt, còn chiếc áo vest chỉ có vài giọt nước lấm tấm. Khi anh giũ áo ra, những giọt nước đó cũng biến mất ngay.

Giang Cố không rõ trong lòng mình là cảm giác thế nào, chỉ biết trong khoảnh khắc đó có một sự rung động kỳ lạ, nhất là khi Tư Hành nói rằng anh đến để đón cậu về nhà.

Trước đây, ngôi nhà cũ của cậu rất tồi tàn, trời mưa thì dột, ông nội chỉ biết đánh mắng. Sau này, ông mất, nhà cũng không còn.

Nhà của thầy giáo rất ấm áp, đầy ắp sách và tranh. Cậu thậm chí còn có phòng riêng, một chiếc giường êm ái, không lo trời mưa dột, nhưng cậu biết đó là nhà của thầy, cậu chỉ là một vị khách ở tạm.

Ký túc xá cũng tốt, bạn cùng phòng đều rất dễ chịu, cậu còn kết bạn với những người bạn tốt nhất. Bọn họ cùng nhau chạy deadline, cùng nhau chơi game, cùng lập kế hoạch cho tương lai, nhưng đó chỉ là ký túc xá, một nơi cậu phải rời đi mỗi kỳ nghỉ hè và đông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!