Chương 18: Lo Lắng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngồi trong xe, tác giả Giang Cố thở phào nhẹ nhõm. Cậu không ngại giao tiếp xã hội, nhưng chẳng ai thích phải ở cùng ông chủ quá lâu cả. Dù Nhậm Khiêm trông có vẻ dễ gần, không có kiểu tính cách như nhiều ông chủ khác, nhưng ở cạnh hắn vẫn khiến người ta căng thẳng. Ở nhà viết kịch bản vẫn là thoải mái nhất.

Cậu nhắn tin cho Đường Triệu, không lâu sau, Đường Triệu gửi vị trí cho cậu. Hai người gặp nhau đã là chuyện của nửa tiếng sau.

Vừa thấy Giang Cố, Đường Triệu liền nhanh chóng bước tới khoác vai cậu, dẫn cậu vào văn phòng mình: "Đi nào, ngoài trời nóng chết mất, tớ đã gọi đồ ăn rồi, lát nữa họ sẽ giao đến."

Giang Cố đáp: "Tớ cũng gọi."

Đường Triệu nhìn cậu: "Tớ gọi món gà thảo mộc nướng lò* mà cậu thích nhất."

(Gà thảo mộc nướng lò)

Giang Cố cười: "Tớ gọi sushi mà cậu thích ăn."

Hai người nhìn nhau một lúc, rồi cùng bật cười.

Mặc dù Đường Triệu là nhân viên mới, nhưng hắn cũng đã có chỗ ngồi riêng trong phòng làm việc. Văn phòng khá rộng, chỉ có ba bàn làm việc, chia ra cho ba người.

Giang Cố theo hắn đi vào, thấy hai bàn còn lại đều trống: "Không có ai sao?"

Đường Triệu đáp: "Nhà họ gần đây, thường đến giờ là họ về nhà ăn cơm, nên buổi trưa chỉ còn mình tớ trong văn phòng."

Giang Cố gật đầu: "Vậy cũng tốt, không có ai thì thoải mái hơn nhỉ."

Đường Triệu vừa lắc đầu vừa thở dài: "Thoải mái gì chứ, họ đi từ hơn 11 giờ, đến gần 3 giờ chiều mới quay lại, bỏ tôi ở lại giữ văn phòng, có việc cần người xử lý thì phải làm sao đây? Cậu nói xem, chuyện này đổ lên đầu ai đây?"

Giang Cố vỗ vai hắn: "Cố chịu đi, vài năm nữa cậu thành lão làng rồi, cũng sẽ được thoải mái như họ thôi."

Sau khi ăn xong, Đường Triệu còn đặc biệt chuẩn bị một cái giường xếp cho Giang Cố để cả hai cùng nghỉ trưa.

Rèm cửa trong văn phòng đã được thả xuống, cả căn phòng chìm trong bóng tối, máy điều hòa cũ kêu rì rì như đang ru ngủ.

Đường Triệu lấy chiếc chăn nhỏ của mình đắp lên người Giang Cố, còn mình thì tiện tay vớ lấy một chiếc áo khoác, nằm trên giường xếp bên cạnh. Hắn thì thầm: "Có cảm giác như quay về ký túc xá không?"

Giang Cố đáp khẽ: "Hồi đó cũng nghỉ trưa thế này, rèm cửa kéo lại, trong phòng tối om. Nhiều khi ngủ quên còn tưởng là sáng hôm sau phải dậy sớm đi học nữa."

Đường Triệu thở dài: "Không quay lại được nữa rồi. Hồi trước, người ta hay nói rằng thời đi học là sướng nhất, tớ còn không tin. Mỗi ngày dậy sớm hơn cả gà, ngủ muộn hơn cả chó, ngày nào cũng phải ngồi trong lớp học, đi làm thì còn có ngày nghỉ, chứ thời đi học thì suốt mười mấy năm chẳng được nghỉ mấy ngày, thảm biết bao. Nhưng giờ đi làm rồi, lại bắt đầu nhớ những ngày đi học."

Giang Cố xoay đầu nhìn hắn một lúc, rồi giơ tay xoa đầu hắn: "Mới vào nghề chắc chắn sẽ không quen ngay đâu. Cứ từ từ, nếu thực sự không thích nữa thì cậu vẫn còn đường lui mà."

Đường Triệu gỡ tay Giang Cố xuống, nhét bàn tay lạnh ngắt của cậu vào trong chăn nhỏ: "Đường lui gì?"

Giang Cố đáp: "Thi lên thạc sĩ đi."

Đường Triệu xoay người lại: "Để tớ nghĩ thêm đã."

Sau một giấc ngủ trưa thoải mái, Đường Triệu vừa thu dọn giường vừa nói: "Ngoài trời nóng lắm, hay cậu ở lại thư viện đọc sách đi, giờ cũng gần 3 giờ rồi. Đọc một lúc rồi để Tư Hành đến đón cậu."

Giang Cố lắc đầu: "Không cần đâu, tớ phải đến hiệu sách. Mấy cuốn sách tớ nhờ họ giữ đã có đủ rồi, hôm nay tiện qua lấy luôn."

Thấy cậu đã có kế hoạch, Đường Triệu cũng không ép nữa: "Vậy cậu lấy sách xong thì đi taxi về nhé, đừng đi xe buýt. Xe buýt vừa chật vừa nóng."

Giang Cố mỉm cười khi nghe những lời dặn dò như kiểu mẹ dặn con của Đường Triệu: "Biết rồi, mẹ Đường à. Tớ sẽ không tiết kiệm chút tiền xe ấy đâu."

Đường Triệu thực ra cũng an tâm về điều này. Giang Cố trước đây tuy không có nhiều tiền tiêu vặt, nhưng cậu không phải kiểu người có tiền mà vẫn tiết kiệm quá đà. Giờ đây khi cậu có khoản tiết kiệm kha khá, chắc chắn cậu sẽ không keo kiệt với chuyện chi phí đi lại.

Tầm hơn ba giờ chiều, khi trời nóng như đổ lửa, nếu không có chỗ nào tránh nắng, ai bước ra ngoài trời đều cảm thấy như sắp bị nướng khô. Nhưng trong một ngày nắng gay gắt thế này, trời lại bất ngờ đổ mưa, không có một dấu hiệu báo trước nào, thậm chí dự báo thời tiết cũng không hề nhắc đến việc hôm nay có mưa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!