Đường Triệu không biết là sau khi về nhà ngày hôm đó, Giang Cố đã bị ốm.
Gia đình Đường Triệu đã dùng một số mối quan hệ để giúp hắn, sau khi đậu kỳ thi có thể được nhận vào làm việc với tư cách là nhân viên hợp đồng tạm thời, sau đó sẽ dần tìm cách để hắn chuyển sang biên chế chính thức. Vậy nên, ngay sau khi vượt qua kỳ thi và xác định được ngày bắt đầu làm việc, Đường Triệu lập tức rủ Giang Cố ra ngoài ăn mừng.
Một vài công việc có thể lương không cao, nhưng lại ổn định, mà với một người trong nhà không thiếu tiền như Đường Triệu, bản thân hắn cũng không muốn lăn lộn quá nhiều ngoài xã hội, vậy nên có thể làm việc ở thư viện tỉnh là lựa chọn rất tốt. Do đó, Giang Cố không ngần ngại nhận lời mời của hắn.
Ban đầu, họ dự định sẽ hẹn nhau ra ngoài ăn uống, nhưng không biết vì sao cuối cùng lại chuyển thành đến nhà Tư Hành.
Khi nghe Tư Hành thông báo về thời gian ăn tối, Giang Cố hơi bất ngờ: "Ăn ở nhà?"
Tư Hành đáp: "Ra ngoài ăn xong lại tản mác mỗi người một nơi, chẳng có gì thú vị cả. Anh của cậu ấy muốn tổ chức ăn mừng, em cũng muốn ăn chúc mừng, vậy nên tốt nhất là tụ tập ở nhà. Ăn xong còn có thể ngồi lại trò chuyện."
Giang Cố đã từng gặp anh trai của Đường Triệu. Trước kia, anh ấy thường xuyên mang đồ ăn đến trường cho Đường Triệu, mỗi lần đều mang rất nhiều, đến mức cả bốn người trong phòng ký túc xá cũng không ăn hết. Để tránh lãng phí, họ còn phải chia phần cho các bạn phòng khác.
Nghĩ đến việc Tư Hành và anh trai Đường Triệu là bạn học cũ, Giang Cố cảm thấy lời mời này cũng hợp lý, dù sao bây giờ mọi người đều đã quen biết nhau.
Chỉ có điều, cậu không biết nấu ăn. Theo những gì cậu biết, Đường Triệu còn vụng về hơn cả cậu trong chuyện bếp núc. Ít ra Giang Cố còn biết nấu mì, còn Đường Triệu chỉ biết pha mì gói. Về phần anh trai Đường Triệu có biết nấu ăn hay không, cậu không rõ, nhưng nếu anh ấy cũng không biết thì lúc đó...
"Cả bữa ăn chẳng phải đều phiền anh lo sao?"
Tư Hành nghe xong chỉ mỉm cười: "Cũng không có gì phiền phức đâu, mua ít nguyên liệu rồi ăn lẩu, vừa đơn giản lại tiện lợi."
Giang Cố ồ một tiếng. Đúng là ăn lẩu đơn giản thật, nhà còn có máy rửa chén nữa, chén bát cũng chẳng phải tự rửa. Nghĩ tới đó, cậu cảm thấy ăn ở nhà còn tốt hơn đi ra ngoài.
Sáng sớm cuối tuần, sau khi ăn sáng xong, Tư Hành thay đồ chuẩn bị ra ngoài, vừa đi vừa hỏi Giang Cố: "Em muốn ăn gì? Không được nói 'gì cũng được' đâu nhé, ít nhất cũng phải báo vài món ăn, không thì tôi cũng không biết mua gì."
Giang Cố đề nghị: "Để em đi với anh, ở nhà cũng chẳng có gì làm."
Vì không muốn để Giang Cố ra ngoài hứng gió lạnh nên Tư Hành mới đề xuất ăn ở nhà, giờ sao có thể để cậu đi theo được: "Không cần đâu, cũng chưa biết là khi nào họ sẽ đến, phải có người ở nhà đợi mở cửa chứ. Muốn ăn gì nào?"
Giang Cố suy nghĩ một chút rồi nói: "Cải thảo với các loại nấm, mấy thứ nhúng lẩu thanh đạm ấy, ngon mà dễ ăn."
Tư Hành gật đầu đồng ý, cầm chìa khóa xe rồi ra ngoài. Trên đường xuống tầng hầm, anh nhắn tin cho Đường Minh, bảo hắn đến sớm một chút, tiện thể kéo Đường Triệu tới để có người trò chuyện với Giang Cố.
Ở đầu bên kia, Đường Minh vừa đọc tin nhắn đã khẽ bĩu môi. Hắn thầm nghĩ: Tên này đúng là... Phải để Giang Cố thấy được cái mặt không tốt đẹp gì của cậu ta, kẻo lại bị vẻ ngoài bóng bẩy kia lừa mất.
Lái xe tới nhà Tư Hành chưa đến nửa tiếng. Khi Đường Minh và Đường Triệu đến nơi, Tư Hành vẫn còn đang đi chợ chưa về. Giang Cố ra mở cửa, vừa mở ra đã bị Đường Triệu ôm chặt, vỗ vai cậu bạn thân. Cậu chào Đường Minh: "Chào anh Minh."
Đường Minh cười nói: "Lâu rồi không gặp, Tiểu Cố. Sống ở đây thế nào? Tên kia có bắt nạt em không?"
Vừa lấy dép cho hai người, Giang Cố vừa trả lời: "Anh Tư Hành rất tốt, không hề bắt nạt em."
Cậu vừa dứt lời đã bị Đường Triệu ôm lấy mặt: "Trời ơi, cục cưng, sao cưng lại dễ xúc động như vậy. Lần trước còn bảo đã khỏe hơn, lên được mấy cân, sao hôm nay nhìn lại gầy đi rồi?"
Giang Cố gỡ bàn tay làm quá của Đường Triệu xuống: "Mấy ngày trước bị đau bụng nên ăn uống thanh đạm chút, cũng chẳng gầy đi bao nhiêu, cậu đừng có phóng đại."
Đường Triệu lẽo đẽo theo sau, than vãn: "Cái thể trạng này của cậu biết bao nhiêu người ước ao ấy chứ, ăn mãi mà không béo nổi."
Giang Cố: "Có gì mà phải ghen tị, người ta mong là ăn bao nhiêu cũng không mập, chứ không phải cái gì cũng không ăn được như tớ."
Là người ở chung ký túc xá với Giang Cố suốt bốn năm, Đường Triệu không biết nói gì hơn, chỉ thở dài. Giang Cố rất chăm lo cho sức khỏe của bản thân, ăn uống rất cẩn thận, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị đau bụng, đau dạ dày, cứ đau một trận lại ổn, nhưng cân nặng thì giảm nhanh, mà tăng lại rất khó.
Giang Cố mở tủ lạnh, bảo Đường Triệu tự lấy đồ uống, rồi quay sang hỏi Đường Minh: "Anh Minh uống gì không? Có nước lọc và nước ngọt."
Đường Triệu lập tức lấy hai chai nước ngọt: "Cái này là được rồi, để tớ lấy cho anh ấy."
Một lúc sau, bóng dáng hơi lạ nhưng không hề e dè xuất hiện. Cô mèo con Guli của Tư Hành lượn qua lượn lại giữa hai anh em nhà họ Đường, ngửi chỗ này chỗ kia rồi cọ cọ. Nó còn mang theo món đồ chơi yêu thích của mình là con chuột đến cho Đường Minh.
Đường Minh thấy vậy bật cười: "Ồ, mày vẫn còn nhớ tao cơ à."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!