Vì mang thai, vợ chồng Đường Minh đã phải hoãn lại chuyến đi tuần trăng mật. Đến mùa hè năm sau, công chúa nhỏ của nhà họ Đường ra đời. Cô bé thừa hưởng những nét đẹp của cả bố và mẹ, xinh xắn như một búp bê. Cả hai gia đình đều nâng niu cô bé như trân bảo, không biết phải yêu chiều đến mức nào cho đủ.
Ngay cả Đường Triệu cũng trở thành một kẻ cuồng cháu gái, số lần đăng ảnh lên mạng xã hội còn nhiều hơn cả bố mẹ ruột của cô bé. Người ngoài không biết còn tưởng đó là con gái của hắn.
Cô bé này còn là một 'fan' nhan sắc, tuy còn bé tí chưa nhìn rõ cái gì, nhưng chỉ cần Giang Cố có mặt, cô bé nhất quyết không để ai khác bế, ngay cả mẹ ruột cũng không. Mỗi lần chọc cô bé khóc oà lên, đám người lớn xấu tính lại cười không ngậm được miệng.
Tư Hành trước đó dự định sẽ cùng Giang Cố đi thăm thầy vào đầu xuân. Anh đã liên lạc với gia đình của thầy, biết được sức khỏe của thầy vẫn còn khá tốt, thầy cũng rất nhớ nhung cậu học trò Giang Cố này. Biết được hai người chuẩn bị đến thăm, thầy rất vui mừng.
Nhưng vợ chồng Tưởng Di và mấy người bạn tốt rất muốn đến dự buổi lễ, dù chỉ là một tờ giấy chứng nhận kết hôn mang tính hình thức, không có hiệu lực pháp lý, nhưng ý nghĩa thì cũng giống như việc nhận giấy đăng ký kết hôn thật sự.
Chỉ là lúc đó Tưởng Di đã mang thai lớn, không tiện đi nước ngoài, vì vậy mà ngày đi cứ bị trì hoãn mãi. Đến đầu đông, khi có thể tạm thời buông tay cô bé ra được, lúc này họ mới quyết định thời gian bay đến Úc. Sau khi dự lễ xong, Đường Minh và Tưởng Di sẽ nhân tiện bù lại chuyến trăng mật của mình.
Ở sân bay, một ông lão tóc bạc trắng nhưng khí chất nho nhã đang được cháu trai hộ tống nhìn những hành khách đang lần lượt đẩy hành lý ra. Cậu cháu trai tóc nâu lai Tây nói tiếng Trung lưu loát: "Ông nội, chúng ta thật sự không cần phải viết bảng sao? Người nhiều như vậy, nhỡ đâu sơ sẩy bỏ lỡ thì sao?"
Ông lão cười hiền từ, vỗ nhẹ vào tay cậu cháu trai đang sốt ruột: "Sẽ không bỏ lỡ đâu, chỉ cần cậu ấy vừa ra, cháu sẽ thấy ngay thôi."
Cậu cháu trai chỉ còn biết tiếp tục ngóng cổ nhìn, sợ mình nhìn sót mất người.
Nhưng đợi đến khi người mà họ chờ đợi bước ra, cậu cháu trai lúc này mới hiểu tại sao ông nội nói sẽ không bỏ lỡ, đoàn người kia thật sự quá nổi bật.
Ai nấy chiều cao đều trên 1m8, dáng vẻ và ngoại hình cho dù là một người bị chứng mù mặt Châu Á như cậu cũng có thể nhớ rõ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trong đoàn còn có hai cô gái, một người cao ráo dịu dàng, một người thì có thân hình nóng bỏng quyến rũ, đi đến đâu cũng gần như có tỷ lệ quay đầu nhìn là 100%.
Vừa qua cửa kiểm tra an ninh, Giang Cố đã nhìn thấy thầy giáo trong đám đông. Người thầy trước kia còn có chút tóc đen, giờ đã bạc trắng cả đầu. Nhưng ngoài điều đó ra, dường như năm tháng không để lại quá nhiều dấu vết trên người thầy.
Thầy vẫn đứng thẳng lưng, ánh mắt toát lên vẻ hiền hòa của một người trí thức. Ánh nhìn của thầy đối với cậu vẫn tràn đầy bao dung và yêu thương như ngày nào.
Giang Cố không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng sau gần bảy năm gặp lại người đã thay đổi cả cuộc đời mình, hốc mắt cậu vẫn không kìm được mà đỏ lên.
Thầy giáo đã đi về phía cậu khi thấy cậu đến gần. Thầy đã già, xương cốt và cơ bắp đều có chút teo lại, hoặc cũng có thể là do Giang Cố đã cao lên. Cậu thiếu niên từng chỉ ngang tầm thầy, giờ đây thầy đã phải ngước nhìn lên rồi.
Nhưng khi thầy đưa tay ra, đứa trẻ đầy gai góc năm xưa vẫn ngoan ngoãn cúi người xuống, để thầy xoa đầu mình.
Thầy giáo cũng rưng rưng nước mắt nói: "Tốt, tốt, Tiểu Cố cũng lớn rồi, dinh dưỡng đã được cải thiện, chiều cao đúng là đã tăng lên không ít, chỉ là gầy quá, trên người không có chút thịt nào."
Giang Cố đợi thầy giáo bỏ tay xuống rồi mới đứng thẳng dậy cười nói: "Đã nhiều thịt hơn trước rồi ạ, thưa thầy, đây là người yêu của con, Tư Hành."
Tư Hành đứng bên cạnh Giang Cố: "Con chào thầy, con luôn nghe Tiểu Cố nhắc đến thầy, con luôn muốn cùng Tiểu Cố đến thăm thầy, nhưng cứ bị trì hoãn mãi."
Thầy giáo nhìn người đàn ông cao lớn cường tráng này gật đầu: "Chuyện tốt không sợ muộn, khó khăn lắm mới đến một lần, lần này ở lại nhà thầy lâu một chút nhé."
Giang Cố lại giới thiệu những người đi cùng mình một lượt, có Đường Minh, Đường Triệu, Tưởng Di, cả Cam Thần là người sống gần nhà, qua lại với Giang Cố ngày càng thường xuyên cũng đến, còn có cả Trình Chanh đặc biệt xin nghỉ phép để đi cùng.
Giang Cố kéo Trình Chanh về phía thầy giáo nói: "Đây là chị gái của con, chị gái khác cha khác mẹ ạ."
Trình Chanh không ngờ thầy giáo của Giang Cố lại đích thân ra sân bay đón, cứ tưởng là phải đến khách sạn cất hành lý rồi mới đến nhà thầy giáo thăm hỏi, nên trang phục của cô có phần tùy ý.
Áo ba lỗ bó sát, khoác ngoài một chiếc áo gió mỏng nhẹ, quần short siêu ngắn, một đôi boots cao đến mắt cá chân, túi da nhỏ đeo chéo, trên đầu còn đội một chiếc kính râm màu trà, trông vừa trẻ trung lại vừa thời trang.
Nhưng khi đối diện với thầy giáo, Trình Chanh lại sợ ăn mặc như vậy có chút không phù hợp, khi Giang Cố giới thiệu cô liền vội vàng kéo áo và quần xuống, hận không thể cúi gập người 90 độ chào hỏi: "Chào thầy, con là Trình Chanh, chị gái của Tiểu Cố ạ."
Thầy giáo bị lời giới thiệu của Giang Cố làm cho ngơ ngác một chút, chỉ cho rằng cậu và cô gái này có quan hệ tốt, cười nói: "Tốt, tốt, đều là những đứa trẻ ngoan cả, ai nấy cũng đều xinh đẹp quá."
Giang Cố khoác tay thầy giáo đi ra ngoài, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: "Trình Chanh thật sự là chị gái của con, người đàn ông kia tái hôn, kết hôn với mẹ của chị Trình Chanh, nên con và chị ấy là chị em khác cha khác mẹ."
Trước đó Giang Cố không có ý định nói cho Trình Chanh biết về mối quan hệ của mình và Giang Lâm, là có một ngày cảnh sát tìm đến Trình Chanh, báo rằng Giang Lâm đã rơi vào vòng lao lý vì lừa đảo, bị người ta đuổi nợ nên trượt chân ngã chết.
Cảnh sát không tìm Giang Cố vì mối quan hệ của cậu và Giang Lâm chưa được cập nhật trong hệ thống. Họ đến tìm Trình Chanh vì mẹ cô có quan hệ hôn nhân với Giang Lâm, và vì không liên lạc được với mẹ cô, nên họ phải dựa vào thông tin đăng ký trong hệ thống để tìm Trình Chanh.
Người đã chết rồi, Giang Lâm không có tài sản gì để lại cho ai thừa kế, nên khoản nợ đương nhiên cũng không ai phải gánh vác. Cảnh sát chỉ đến để thông báo tin buồn và nhờ gia đình xử lý hậu sự cho người đã khuất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!