Để có Tư Hành làm phù rể, Đường Minh đã quyết định chọn tháng mười hai để tổ chức hôn lễ. Từ khi gặp lại đến lúc kết hôn, thời gian thậm chí chưa đến một năm.
Việc định ngày cưới sớm như vậy còn có một lý do khác, đó là Tưởng Di đã có thai. Vì vậy, hai người quyết định tranh thủ lúc thai còn nhỏ để làm thủ tục đăng ký kết hôn và tổ chức tiệc cưới.
Bố mẹ hai bên đều rất vui mừng. Hai người là bạn học, coi như đã hiểu rõ về nhau. Điều kiện gia đình hai bên tuy có chút chênh lệch, nhưng đều không phải là những người hà khắc với con cái. Từ lúc đến nhà xin cưới, đính hôn cho đến khi kết hôn, mọi thủ tục đều diễn ra vô cùng thuận lợi.
Đám cưới được tổ chức rất long trọng, bố mẹ hai bên đều mặc trang phục màu đỏ tươi cười hớn hở đứng ở cửa đón khách. Mẹ chồng không ngớt lời khen cô con dâu xinh đẹp như hoa, còn mẹ vợ thì càng nhìn con rể càng thấy ưng ý. Hai người tay trong tay đón khách, khách khứa ai cũng khen rằng đôi này lấy nhau là đúng, sau này sẽ ít mâu thuẫn, thật sự là một gia đình hòa thuận.
Trong phòng trang điểm, sau khi trang điểm cho cô dâu xong, chuyên viên trang điểm thu dọn đồ đạc rời đi. Mấy cô phù dâu đứng bên cạnh, trong đó có một cô em họ thân thiết nhất của Tưởng Di thở dài nói: "Em cứ tưởng chị sẽ thoát khỏi việc bị thúc giục kết hôn, ai ngờ cuối cùng chị cũng không chịu nổi."
Một cô em họ khác đang ngồi trên sofa tự chụp ảnh, nghe vậy liền nhìn cô với vẻ mặt "em thật ngây thơ": "Tình yêu và vật chất luôn phải chọn một trong hai. Nếu không có tình yêu thì chọn vật chất vậy. Nhà họ Đường cũng tốt, tuy có hai anh em nhưng người em cũng không phải là loại ăn bám vô dụng. Anh rể cũng rất giỏi, lại tôn trọng chị nữa. Nhà cửa đều mua sau khi đăng ký kết hôn, còn ghi cả tên của chị.
Đấy đều là tài sản sau hôn nhân đấy, sau này cứ thế mà an nhàn làm bà chủ giàu có thì tốt quá rồi còn gì. Lấy chồng rồi thì cũng chẳng ai thúc giục nữa, đợi sinh con xong, cả nhà nội lẫn nhà ngoại tranh nhau bế, cũng chẳng ai giục sinh nữa. Sau này tha hồ mà hưởng thụ."
Cô em họ nhỏ hừ một tiếng, hoàn toàn không đồng tình. Nếu không phải người mình yêu thì dù có sống trong nhung lụa cũng có ý nghĩa gì: "Chị chỉ xem trọng gia cảnh chứ không quan tâm gì đến cái khác. Tóm lại sau này em chỉ kết hôn với người em yêu thôi, chứ không bao giờ vì bị bố mẹ giục mà thỏa hiệp."
Chị họ là người cá tính nhất nhà, độc lập, tự chủ, là một nữ cường nhân ưu tú. Cô cứ ngỡ chị thà sống độc thân một cách tinh tế chứ nhất định không thỏa hiệp với việc bị giục cưới, ai ngờ cuối cùng chị lại thỏa hiệp.
Tưởng Di đang thử đôi bông tai, nghe tiếng lẩm bẩm của cô em họ liền cười nói: "Ai nói là chị thỏa hiệp?"
Cô em họ: "Hả?"
Tưởng Di nhìn mình trong gương, trong bộ váy cưới trắng tinh khôi, nhẹ nhàng đeo đôi bông tai tua rua ngọc trai lên, hơi lắc nhẹ rồi hài lòng mỉm cười.
Cô tháo chiếc kính gọng đen xuống, từ bỏ vẻ yếu đuối, nỗ lực gây dựng sự nghiệp một cách độc lập. Dù bố mẹ có thúc giục đến mức nào cô cũng không hề thỏa hiệp hay qua loa. Tất cả chỉ vì hiện tại, có thể gả cho người mình yêu.
Cô bạn thân duy nhất hiểu rõ mối tình thầm kín bao năm qua của cô, giúp cô đội khăn voan trắng lên, nhìn cô gái sắp trở thành vợ, thành mẹ, liền thấy sống mũi cay cay nói: "Cuối cùng cậu cũng được như ý rồi."
Tưởng Di nhìn chiếc nhẫn trên tay, mỉm cười nói: "Ừ, được như ý rồi."
Cô dâu đang trang điểm, còn chú rể thì đang bận rộn chạy khắp nơi chiêu đãi khách khứa. Để tham dự hôn lễ của hắn, Tống Thư từ nước ngoài cũng đã trở về. Để có đủ số chẳn là số đẹp, Tống Thời cũng bị kéo vào làm phù rể. Đội phù rể sáu người, toàn trai đẹp, khiến khách mời tham dự không khỏi lóa mắt.
Việc sắp xếp chỗ ngồi trong sảnh tiệc là do Đường Triệu, Tống Thời và Cam Thần phụ trách. Còn toàn bộ quy trình của hôn lễ do Tư Hành và Tống Thư đảm nhiệm. Giang Cố chỉ cần đứng bên cạnh Đường Minh thu tiền mừng là được.
Dù là vậy, Tư Hành vẫn không dưới một lần đến xem Giang Cố, sợ cậu mệt vì phải thu tiền.
Tống Thư thấy vậy liền cúi đầu cười: "Một lát không thấy người đã không yên tâm rồi."
Tư Hành: "Sáng dậy sớm, đón dâu lại còn bị náo loạn một hồi, tôi sợ em ấy không chịu nổi."
Tống Thư theo ánh mắt của anh nhìn sang. Chàng trai trẻ đứng bên cạnh Đường Minh dáng người mảnh khảnh, thẳng tắp, mày ngài mắt phượng, so với vẻ non nớt mà hắn từng thấy trong ảnh, hai năm này cậu đã trở nên trầm ổn hơn nhiều, các đường nét trên khuôn mặt cũng càng thêm sắc sảo, khí chất càng thêm nổi bật. Người qua lại, thay vì nhìn chú rể, lại dồn ánh mắt vào cậu nhiều hơn.
Không nhìn thêm nữa, Tống Thư nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tiếp tục nói: "Mấy viên kẹo kia cậu ấy thích không? Có mấy vị mới ra đấy, tôi còn mua thêm mấy loại nữa, tôi ăn thấy cũng được."
Trước đó Tư Hành có nhờ hắn mua kẹo ở một cửa hàng kẹo thủ công nước ngoài, địa chỉ cửa hàng đó cũng không dễ tìm, hắn phải tìm mấy lần mới thấy, sau này Tư Hành nói Giang Cố thích, lần này về trong vali của hắn toàn là kẹo của cửa hàng đó.
Tư Hành cười nói: "Cảm ơn, em ấy không thích ăn đồ ngọt quá, kẹo của chỗ đó độ ngọt vừa phải."
Tống Thư cũng cười: "Vậy thì tốt, chỉ là chủ tiệm đó đã lớn tuổi, có lẽ không làm được bao lâu nữa."
Tư Hành: "Giang Cố đang uống thuốc bổ, khi cơ thể khỏe hơn sẽ không dễ bị hạ đường huyết nữa. Trước đây em ấy còn bị đau răng, nên những thứ này phải ăn ít dần."
Tống Thư không nói gì thêm, thấy người dẫn chương trình đến, liền đi cùng để trao đổi về quy trình.
Khi người dẫn chương trình nói về thời gian vào tiệc, Tống Thư lại lần nữa quay đầu. Đúng lúc ấy, Giang Cố đang đứng cạnh Đường Minh dường như cảm nhận được điều gì đó, cậu cũng quay đầu nhìn lại, rồi mỉm cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, chỉ nhìn một lần thôi cũng đã say đắm lòng người.
Tống Thư lại lần nữa cúi đầu, hắn biết Giang Cố không phải đang cười với hắn, mà là với Tư Hành đang đứng không xa cậu.
Số phận quả là một thứ kỳ diệu. Khi Đường Minh gửi cho hắn bức ảnh chụp chung của hai chàng trai, ngay từ cái nhìn đầu tiên, hắn đã bị thu hút bởi chàng trai đang được Đường Triệu khoác vai, chỉ một cái nhìn đó thôi cũng đủ làm tim hắn lỡ một nhịp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!