Chương 10: Người Đàn Ông Nhanh Nhẹn

Qua đi, cả hai đều không nhắc lại chuyện đó nữa. Tư Hành thì sợ bị xem là một kẻ b. iến thái có ý đồ xấu nên không dám nói.

Giang Cố thì chỉ nghĩ đơn giản rằng hôn mèo thôi mà, lại còn là con mèo yêu quý mình nuôi, hôn một cái thì có sao đâu.

Người yêu mèo như cậu thì việc cưng nựng, hít hà mèo là việc quá bình thường. Trong mấy ngày vừa qua cậu cũng đã hít không ít lần rồi. Chẳng lẽ vì đối phương cao to mà cậu phải nghĩ việc cưng mèo là sai trái? Định kiến như vậy là không nên có.

Sinh hoạt chung vẫn còn đang trong quá trình hòa hợp. Giang Cố rất hiểu phản ứng ngượng ngùng của Tư Hành, nên chủ động tìm đề tài nói chuyện: "Anh làm trong lĩnh vực truyền thông mới chắc là hiểu nhiều về thiết bị máy tính lắm phải không?"

Với hiểu biết ít ỏi của cậu về lĩnh vực này, cậu nghĩ rằng ngành truyền thông chắc sẽ cần nhiều đến thiết bị máy tính, mạng, và một số đồ điện tử khác. Ít nhất thì anh cũng phải rành hơn cậu, một người chẳng biết gì về công nghệ.

Tư Hành trực tiếp get được trọng tâm trong lời nói của cậu: "Em định đổi máy tính à?"

Giang Cố gật đầu: "Vâng, cái máy em đang dùng bị đơ rồi, ngay cả mở tài liệu cũng chậm, có lẽ nên thay cái mới."

Chiếc laptop hơn hai ngàn tệ mà cậu dùng suốt bốn năm qua giờ đã chậm đến mức nếu tắt đi thì khó mà mở lại được.

Trong máy cậu có khá nhiều bản thảo và tài liệu đã tích lũy nhiều năm. Mỗi lần lưu trữ lên đám mây, tốc độ lưu chậm như rùa bò, máy thì nóng như lò sưởi. Mùa đông chẳng cần dùng máy sưởi tay, còn mùa hè thì lo nó sẽ cháy từ bên trong.

Khi nhận được khoản tiền bản thảo ngoài dự tính, Giang Cố đã dự định đổi máy. Mẫu máy tính cậu cũng đã gần như chọn xong, nhưng lúc này trong bữa ăn cần một chủ đề để nói chuyện, nên cậu tiện hỏi Tư Hành. Biết đâu anh ấy chuyên nghiệp hơn và có thể cho cậu những gợi ý tốt hơn.

Tư Hành hỏi: "Ngân sách của em là bao nhiêu?"

"Khoảng 10 nghìn đi." Giang Cố đáp. "Chắc 10 nghìn có thể mua được cái khá tốt rồi."

Cậu cần máy tính để làm việc. Mua cái đắt tiền một chút nhưng tốt hơn, dùng được lâu hơn. Chuyển dữ liệu khi thay máy tính cũng là chuyện phiền phức. Lần trước cái máy hai nghìn tệ cậu đã dùng được bốn năm, lần này đổi cái mới, dùng được chục năm nữa cũng không quá đáng nhỉ.

Tư Hành nói: "Nếu là ngân sách này, tôi không khuyên em mua laptop đâu. Thứ nhất, về mặt chỗ ở, tôi thấy đã ổn định rồi thì ưu điểm có thể mang đi của laptop không cần thiết nữa. Thứ hai, một bàn phím tốt có thể giảm nguy cơ mắc bệnh nghề nghiệp của em. Một khi bệnh viêm gân đã trở thành mãn tính thì rất khó chữa khỏi. Hơn nữa màn hình lớn hơn sẽ nhìn thoải mái hơn."

Giang Cố nuốt cơm trong miệng: "Ý anh là mua máy tính bàn à?"

"Tôi nghĩ với nghề nghiệp của em, máy bàn sẽ phù hợp hơn một chút." Tư Hành đáp. "Công ty chúng tôi có đơn vị hợp tác lâu dài, chi phí lắp ráp chắc chắn rẻ hơn trên thị trường, việc bảo trì thiết bị sau này cũng có bảo đảm. Thế này nhé, để tôi bảo người ta lắp cho em một bộ, em dùng thử một thời gian, nếu không quen thì lúc đó đổi cũng được."

Giang Cố à lên một tiếng, hành động này có phải nhanh quá rồi không? Nhưng những gì Tư Hành nói quả thật rất có lý. Chỉ là về phần ổn định chỗ ở, hiện tại cậu vẫn chưa chắc chắn lắm mà. Họ mới ở chung được mấy ngày, lỡ như sau này có chỗ nào không hòa hợp được, mang theo máy bàn chuyển nhà cũng quá phiền phức.

Nhưng cái mà cậu nghĩ là nhanh, hóa ra còn có thể nhanh hơn nữa. Vừa ăn tối xong không bao lâu, bát đĩa vẫn còn đang được rửa trong máy rửa chén, thì người lắp đặt máy tính đã đến cửa rồi.

Giang Cố hơi bối rối, đây có phải là bí quyết để thành công của ông chủ không? Làm việc không chậm trễ, hành động nhanh như chớp?

Máy tính bàn trong phòng ngủ phụ rất lớn, việc phân bố dây mạng và nguồn điện cũng đã được thiết kế sẵn khi lắp đặt. Nhân viên giao máy tính nhanh chóng lắp máy xong: một màn hình lớn bằng ba bốn cái laptop, bàn phím trông rất chất lượng, và một thùng máy khởi động chưa đầy mười giây.

Nhìn lại cái laptop đặt trên giường, có khi mở một tài liệu cũng mất hơn một phút, Giang Cố lập tức cảm thấy ghét bỏ.

Hệ thống đã được cài đặt sẵn, nhân viên còn giúp chuyển toàn bộ dữ liệu từ laptop của Giang Cố vào máy tính mới. Thấy cậu thao tác không có gì cần hướng dẫn, người ta để lại số điện thoại hậu mãi rồi mới mang theo đống hộp giấy bao bì rác rưởi rời đi.

Tư Hành quan sát máy tính mới một lúc, rồi kéo Giang Cố ngồi xuống trước bàn máy tính: "Thử xem bàn phím thế nào, nếu dùng không thoải mái tôi bảo người ta đổi cái khác."

Giang Cố gõ thử trên bàn phím, cảm giác hơi mềm, khá êm, không quá lớn tiếng, quan trọng là phản hồi nhạy. Đối với người thường xuyên gõ bàn phím laptop như cậu, cảm giác đó nâng cấp không phải chỉ một chút. Chỉ là lực gõ cần một thời gian để thích nghi, nhưng thực sự rất mượt mà.

Giang Cố ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn Tư Hành: "Bộ này tốn bao nhiêu tiền vậy?"

Tư Hành nói: "Khoảng 8, 9 nghìn. Cụ thể phải đợi hai ngày nữa xem bảng báo giá họ gửi đến. Em cứ thử dùng vài ngày đã, nếu thấy không quen thì cứ trả lại, đừng ngại phiền phức."

Giang Cố nghĩ rằng mình chắc chắc sẽ không thấy khó làm quen đâu, vì giờ cậu đã chán ngấy cái laptop cũ đến mức không muốn mở ra nữa rồi: "Vậy khi nào có giá chính xác anh nói với em nhé, em sẽ chuyển tiền cho anh."

Tư Hành ừ một tiếng, rồi để cậu ở lại phòng làm quen dần với máy tính mới.

Tư Hành vừa ra khỏi phòng, Giang Cố liền chụp một tấm ảnh máy tính gửi cho Đường Triệu.

Đường Triệu luôn dính liền với điện thoại, trả lời ngay lập tức: [Đổi máy tính mới à?]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!