Chương 5: Thuần Dục (Thuần khiết và Dục vọng)

"Túm năm tụm ba mà chẳng có ma nào tử tế."

Mắt Chương Như dán vào tờ vé số cào trên bàn: "Anh cũng chơi xổ số à?"

"Có mua vài lần." Diệp Ấn Dương không nói dối, hồi đại học đúng là đã từng mua mấy lần.

"Ồ." Chương Như ậm ừ, bỗng nghe thấy Diệp Ấn Dương hỏi: "Cô hay mua lắm sao?"

"Ngày nào tôi cũng mua." Chương Như chỉ vào tấm vé đỏ chót kia, "Loại màu đỏ tỷ lệ trúng thưởng rất cao, bình thường tôi toàn mua loại này."

"Chuyện này tôi không rõ, chưa nghiên cứu bao giờ." Hình như Diệp Ấn Dương vẫn chưa bắt được sóng vì cô nghe thấy anh hỏi lại: "Thế cô đã bao giờ trúng chưa?"

Đương nhiên là có rồi, Chương Như hùng hồn đáp: "Từng trúng 90 tệ đấy!" Mặc dù tấm vé đó do Tô Đình cào hộ nhưng người bỏ tiền ra mua là cô đó!

Một đoạn đối thoại nhạt nhẽo, Diệp Ấn Dương mở máy tính ra thì bên ngoài bỗng có người gõ cửa: "Sếp Diệp, bên R&D có một cuộc họp mời anh tham dự ạ."

(*) R&D là viết tắt của "Research and Development", có nghĩa là Nghiên cứu và Phát triển.

"Mấy giờ?"

"11 giờ."

"Được." Diệp Ấn Dương nhìn mail, Chương Như thấy vậy thì cũng không nói thêm gì mà lặng lẽ rời khỏi.

Mặc dù người đã rời đi nhưng hương nước hoa vẫn thoang thoảng trong căn phòng. Diệp Ấn Dương liếc nhìn tên WeChat của người nọ: Gián aka Thuần Dục, anh nhấn vào đổi lại thành "Hành Chính E

-Health – Chương Như".

Còn Chương Như, lúc này về văn phòng càng nghĩ càng thấy sai sai. Có lẽ vì ngay lần đầu gặp đã có ấn tượng xấu nên cô cứ có cảm giác mình bị trêu đùa.

Trực giác mách bảo tấm vé cào kia chính là tấm mình bỏ quên ở văn phòng anh, hơn nữa còn có một phần giải đặc biệt vẫn chưa cào, phần thưởng tối đa lên tới cả triệu. Họ Diệp kia chắc chắn đầu óc có vấn đề, cô ám chỉ đến vậy mà vẫn không hiểu, hay là nhiều ráy tai quá nên nghe không lọt?

Thế là thêm một dấu trừ vào hồ sơ bất hảo.

***

Công việc thì vẫn phải làm, Chương Như tiếp tục lo liệu ký túc xá cho lãnh đạo. Cô liên hệ với ban quản lý rồi bận rộn tính toán quỹ dự phòng, dán hóa đơn, làm xong mấy việc lặt vặt thì bỗng cảm thấy bụng hơi âm ỉ.

"Chị Như, ăn bánh trứng muối đi này." Văn Hòa mang đồ ăn vặt đến, thấy sắc mặt cô tái nhợt thì hỏi: "Chị không khỏe à?"

"Chắc là đến tháng rồi." Chương Như đi toilet một chuyến, ra ngoài quả nhiên đúng như dự đoán, hoan nghênh "dì cả" ghé thăm.

"Đau bụng kinh à?" Văn Hòa thấy cô uể oải bèn chạy xuống lầu mua thuốc giảm đau, còn pha thêm trà gừng táo đỏ: "Thuốc phải nửa tiếng mới ngấm, chị uống cái này cầm chừng trước xem."

Một ít chân gà nấu gừng và một bát cháo cải xanh nóng hổi, ăn xong cô nằm gối lên đùi Văn Hòa nghỉ ngơi. Đùi cô nàng cao 1m75 quả nhiên dài miên man. Chương Như ngưỡng mộ chiều cao của cô ấy biết bao, song lại không hiểu nổi gu chọn người yêu của cô nàng: "Em với Dương Vũ vẫn chưa công khai à?" Văn phòng lúc này vắng người, buôn chút chuyện phiếm cũng chẳng sao.

"Anh ấy nói… ảnh hưởng không tốt."

Xàm xí! Hẹn hò với lễ tân chứ có phải với bảo vệ đâu mà ảnh hưởng. Với lại quy định công ty chỉ cấm hẹn hò cùng phòng ban hay quan hệ trên dưới trực tiếp thôi, hai người vốn chẳng dính dáng gì tới nhau thế mà lại lén lút như vụng trộm, chẳng qua họ Dương kia kiếm cớ vừa muốn ăn vụng vừa chẳng muốn chịu trách nhiệm mà thôi.

Trong mắt Chương Như, Dương Vũ chẳng khác nào một bãi cứt: "Thế hai người tới mức nào rồi?"

"Anh ấy nói cuối năm dẫn em về ra mắt ba mẹ." Văn Hòa cất giọng nhỏ nhẹ.

"? Sao không phải đi gặp ba mẹ em trước?"

"Nhà em thật ra… chỉ còn mỗi bà nội."

"À à… chị xin lỗi nha…" Chương Như hơi bất ngờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!