Chương 44: Từ đầu đến cuối anh vẫn luôn xem em là bạn gái

"Là người anh đang hẹn hò và trân trọng."

Ngoi lên lặn xuống trong hồ bơi mấy vòng, Chương Như tiện chân đá bay chiếc phao hình con thiên nga của Lâm Thông rồi leo lên bờ đeo kính râm lên, cùng mấy thực tập sinh đứng bên dàn loa vừa uống rượu vừa lắc lư theo điệu nhạc.

Không khí tiệc tùng bao giờ cũng dễ được khuấy động bởi những người trẻ biết chơi. Bọn họ gần như chiếm trọn cả khu hồ bơi ngoài trời. Chương Như đi qua bên kia lấy đồ ăn, chợt nghe thấy "bụp" một tiếng như pháo nổ, cô giật mình quay ngoắt lại, thì ra một chiếc ly thủy tinh vừa nổ tung.

"Không sao chứ?" Có người chạy tới xem, Kim Linh tay vẫn cầm ấm trà ngơ ngác trả lời: "Không… không sao ạ…" Cô bé không ngờ chiếc ly lại mỏng manh đến vậy, cũng quên mất không được rót nước quá nóng vào ly thủy tinh. May mà không cầm trong tay chứ không chắc chắn đã bị mảnh vỡ cắt trúng rồi.

"Xem ra ly có to đến mấy cũng vô dụng, phải có đầu óc mới được." Sử Cầm đứng bên cạnh chêm vàomột câu, giọng mỉa mai rõ rệt. Bị nói trúng tim đen, Kim Linh cúi gằm mặt giả vờ như không nghe thấy.

"Không có…" Lúc này Chương Như vỗ vỗ ngực, thật ra cô rất sợ những tiếng động bất ngờ như thế này. Trong ký ức của cô, đám tang của mẹ cũng bắt đầu bằng một tiếng pháo nổ ngay bên tai. Khi ấy cô giật mình suýt thì nghẹn miếng mì khô, may mà bác gái vội vàng rót cho cô cốc nước, mì mềm ra cô mới nuốt trôi.

Mọi người xung quanh bắt đầu dọn dẹp các mảnh vỡ trên bàn và lau vết nước trà đổ dưới sàn, Chương Như định thần lại, chạy vào nhà vệ sinh rửa tay rồi thay một bộ đồ khô.

Ra ngoài, cô lại bắt gặp Diệp Ấn Dương, hôm nay anh mặc một bộ quần áo thường ngày, quần đen áo xám trông khá là thoải mái. Có lẽ đã khỏi bệnh nên sắc mặt anh cũng tốt hơn, lại trở về là tổng giám đốc Diệp phong độ chỉn chu.

Chỉ một ánh mắt, Chương Như bỗng thấy trong mình trào lên chút tự tin, như có lý do để ngẩng cao đầu.

Cô chợt thấy suy nghĩ trước kia của mình thật ngốc. Ha, tại sao cô phải nghỉ việc chứ? Công việc đang tốt, chẳng qua chỉ là một mối tình chóng vánh với sếp thôi mà, người lớn cả rồi cần gì phải làm to chuyện. Chương Như lại nhớ tới lời anh từng nói, "tinh thần trách nhiệm" ư? Ai mà chẳng có tinh thần trách nhiệm chứ? Cô cũng rất trách nhiệm đấy thôi!

Mạc Lệ trực tiếp đưa cho cô cả đĩa đồ nướng: "Em chọn đi, mấy cái này bọn Tiểu Cao vừa nướng xong đấy."

Đồ nướng mới ra lò thơm nức mũi, Chương Như vừa ăn vừa uống, lâu lâu lại phụ hoạ vài câu pha trò.

Mấy cô cậu thực tập sinh ai nấy đều mang "bộ lọc cấp trên" đối với Diệp Ấn Dương, vừa kính trọng vừa ngưỡng mộ sếp, song thấy sếp nói chuyện hòa nhã và cũng có khiếu hài hước nên ai cũng thích vây quanh anh chỉ để được nói vài câu.

"Sao sếp Diệp lại từ chuyển từ Bắc Kinh về Quảng Châu ạ?"

"Vì người nhà tôi cũng ở đây." Diệp Ấn Dương đáp: "Ông bà tôi sống ở Quảng Châu mấy chục năm rồi, hồi nhỏ tôi cũng từng học ở đây mấy năm."

Anh quả thật là một người dễ gần, chẳng hề ra vẻ, ai hỏi gì cũng trả lời.

Nghe thấy Diệp Ấn Dương từng học tập ở Quảng Châu, có người hỏi tiếp: "Vậy sếp Diệp có biết nói tiếng Quảng Đông không ạ?"

"Tôi không biết." Diệp Ấn Dương thành thật đáp, giọng điệu pha chút bất đắc dĩ. "Tôi không có khiếu ngôn ngữ lắm."

"Nhưng tiếng Anh của sếp giỏi lắm mà."

"Khác nhau chứ, Tiếng Anh đã có hệ thống học tập chuẩn hóa rồi, còn tiếng Quảng Đông thì khó hơn nhiều, đặc biệt là phần phát âm." Diệp Ấn Dương ngẫm nghĩ một lúc rồi nói thêm: "Hồi nhỏ tôi đã từng học thử thì phải, hình như còn bị chê cười."

"Chê cười gì ạ?"

"Dân tỉnh lẻ à?" Chương Như vừa ăn hạt bắp vừa chen vào, bị Mạc Lệ cười đánh một cái: "Vậy mà em cũng dám nói?"

"Ơ, em không có mắng tổng giám đốc Diệp đâu nha." Chương Như cuống quýt giải thích. Diệp Ấn Dương liếc cô một cái: "Hình như chính là từ đó."

"Dân tỉnh lẻ nghĩa là gì ạ?" Có thực tập sinh tò mò hỏi.

"À, đấy là cách người Quảng Đông gọi dân ngoại tỉnh kiểu khinh khỉnh ấy, còn có mấy từ kiểu gái tỉnh lẻ, trai tỉnh lẻ,… nữa." Chương Như phổ cập kiến thức cho bọn họ, còn giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng: "Nhưng mà tôi chưa bao giờ gọi ai như vậy nhé, tôi cũng từng bị nói là gái tỉnh lẻ rồi đấy."

"Em không phải người Quảng Châu à?" Mạc Lệ ngạc nhiên.

"Mẹ em là người ngoại tỉnh." Chương Như cầm hộp chân gà sốt chanh lên vừa đáp vừa ăn: "Hồi xưa mẹ em bị người ta nói là gái tỉnh lẻ suốt nhưng hai mẹ con em không để yên đâu, ai nói thì đánh người đó." Cô ngồi xổm gặm chân gà, miệng nhai không ngừng, thỉnh thoảng lại nhả xương ra, ăn mà trông rõ là khí thế.

Do đến nơi muộn nên khi ăn xong thì trời cũng khá khuya rồi. Không lâu sau lại có tiết mục văn nghệ biểu diễn, mọi người từng nhóm từng nhóm kéo nhau ra ngoài xem.

Mạc Lệ là người rời đi cuối cùng, thấy còn vài "lính mới" đang tranh tôm với Chương Như, chị viện cớ kéo đi: "Đi đi, mấy cậu thanh niên này tụ tập làm gì ở đây, qua kia chơi kìa."

Từ hoàng hôn đến khi trời tối, ánh sáng mờ mờ phủ xuống, cô lau miệng, chủ động mở lời: "Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ không nghỉ việc đâu. Nếu anh không muốn tiếp tục làm việc cùng tôi, tôi có thể chuyển qua bên đào tạo." Chương Như nói một cách dứt khoát, không vòng vo. Thậm chí thấy anh im lặng mãi, cô còn hỏi thẳng: "Hay là anh muốn chúng ta vẫn cứ giữ mối quan hệ như trước?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!