Chương 4: Quay đều đều

Chú thích của tác giả: "Quay đều đều" là một bài đồng dao tiếng Quảng Đông rất hay, cũng nổi tiếng không kém là bài "Mưa lớn".

"Yêu đương chốn công sở, đến chó còn chẳng thèm."

Ăn trưa xong, Chương Như và Tô Đình ra ngoài tản bộ tiêu cơm.

Trời đã tạnh mưa từ sớm, mặt đất nhanh chóng trở nên khô ráo. Trong làng có mấy chục người đang tập luyện chèo thuyền rồng, mái chèo khuấy tung cả khúc sông, cá dưới nước bị quấy đến choáng váng, thi nhau ngoi lên mặt nước.

Dân làng đứng xem nói cười rôm rả. Hai cô gái đứng ở bờ sông lên tiếng chào ba người chú đứng tuổi đang cầm còi chỉ huy đội chèo. Một người trong số đó hỏi: "Ba cháu năm nay không về à?"

Đứng ngắm một lúc, hai người lại lững thững đi bộ về nhà. Đi ngang tiệm tạp hóa thì thấy có sữa đu đủ Vĩ Ký, Chương Như bước tới lấy một chai rồi hỏi: "Chị uống không?"

Tô Đình lắc đầu: "Phải lạnh mới uống."

"6 tệ." Người thu tiền là một cậu nhóc đầu đinh da ngăm đen, cậu ta chỉ liếc bọn họ một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục chơi game.

Bà lão ngẩng lên nhìn cô: "Con bé này là ai?"

"Cháu là A Như, Chương Như nè bà."

"Ồ… Bạch Tuộc à…" Bà lão lặp lại tên cô bằng tiếng Quảng Đông, rồi lẩm bẩm: "Đặt cái tên gì mà lạ thế…" Sau đó quay sang nhìn Tô Đình: "Còn cô gái này là ai?"

"Đây là chị dâu cháu, Tô Đình ạ."

Bà cụ nhìn bụng chị ấy rồi phán một câu chắc nịch: "Sắp sinh rồi."

"Dạ vâng." Tô Đình cười tươi trả lời bà, "Dự sinh tháng này đấy bà." Thấy bà cụ đưa tay ra, chị cũng không sợ mà bước lại gần để bà dễ chạm vào. 

"Là con gái đấy." Tay bà cụ run rẩy chạm nhẹ lên bụng chị: "Con gái cũng tốt, sinh con gái thì lâu già."

Chương Như chớp chớp mắt nhìn Tô Đình, bà cụ đã ôm mèo vào lòng, khe khẽ hát: "Quay đều đều, vườn hoa cúc… Má kêu con đi coi đua thuyền…" Một khúc đồng dao xưa vang lên trong tiếng run run của bà cụ như kéo thời gian lùi lại vài chục năm trước.

Người bị bệnh Alzheimer như đang mắc kẹt trong vòng lặp thời gian. Chồng bà mất sớm, bà ở vậy một mình đến lúc phát bệnh, suýt còn bị lạc đường. Con cháu dọn về quê để tiện chăm sóc bà, mở lại tiệm tạp hóa cũ cho bà trông coi mỗi ngày, sợ bà đi lạc lần nữa.

Ký ức có thể không còn nhưng việc ngồi giữ tiệm đã trở thành phản xạ. Chỉ cần tiệm mở là bà lại ra ngồi, dù còn chẳng biết thối lại bao nhiêu tiền.

"Haiz, bà đáng thương ghê." Chương Như chợt rưng rưng nước mắt, đang đa sầu đa cảm thì nhận được cuộc gọi từ Giai Giai: "Nhỏ khùng! Tối làm vài ly không?"

"Ở đâu?"

"Thập Tam Đường ấy, tao đặt bàn rồi." Đầu dây bên kia vang lên tiếng ngáp dài: "Xe tao đem đi bảo dưỡng rồi, tiện thể qua rước tao luôn nhé."

"Rồi rồi, lượn đi." Chương Như cúp máy xong, Tô Đình hỏi: "Đi chơi à?"

"Tối em mới đi, giờ còn sớm." Chương Như thấy vẫn còn thời gian ngủ thêm tí, cũng muốn ghé tiệm gội đầu. Cô hất hất mái tóc mái che trước trán, vừa về tới nhà đã thấy Chương Tuyết Dương khoanh tay đứng trước cửa làm mặt ngầu phong cách Ngô Ngạn Tổ.

Nghĩ tới hồi sáng bị anh rủa một câu, Chương Như lại thấy tức, bèn cố tình lớn tiếng nói với Tô Đình: "Chờ chị sinh xong mình đi club ở Liệt Đức quẩy đi, ở đó có cái sân chơi mới chất lắm, nhạc cuốn cực!"

Sau khi chào tạm biệt trưởng bối trong nhà, Chương Như khéo léo né qua chỗ anh, nhưng Chương Tuyết Dương gọi cô lại: "Muốn công việc suôn sẻ thì phải học cách khiêm tốn, đừng có suốt ngày nhảy dựng lên như bị điện giật vậy." Tính cách quá bốc đồng, quá bộc trực, sớm muộn gì cũng bị vấp ngã.

Ai nhảy dựng lên như bị điện giật cơ? Chương Như rất muốn phản bác nhưng vừa mở miệng thì phải câm nín, đành cụp mắt gật đầu: "Em biết rồi!" Nói xong vội vàng túm lấy chìa khóa xe rồi chạy biến, sợ ở lại bị ca cho một bài tiếp.

Tô Đình không nhịn được trách Chương Tuyết Dương: "Anh đừng lúc nào cũng đả kích con bé thế." Chị cảm thấy thật ra Chương Như rất muốn cố gắng, muốn được anh trai công nhận: "Nói chuyện nhẹ nhàng chút, anh coi, con bé cứ gặp anh là sợ, không dám đứng gần luôn."

Từ nhỏ Chương Như đã biết giả vờ ngoan ngoãn, gặp ai cũng tươi cười nhưng thực chất trơn như cá trạch, không những vậy còn có móng vuốt. Một khi đã chua ngoa lên thì cái miệng có thể đâm chết người chẳng cần dao, đắc tội người khác lúc nào chẳng hay.

"Có đâu, con bé A Như lanh lợi thôi chứ cũng dễ thương mà." Tô Đình thấy Chương Như chỉ là có hơi ham chơi chứ không đến nỗi như chồng nói.

Hai người này đúng là cùng hội cùng thuyền, Chương Tuyết Dương cũng không cãi thêm, im lặng lái xe chở vợ về nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!