Chương 18: Đi phượt đi!

"Gian tình chốn công sở."

"Cốc cốc——" Có người kịp thời gõ cửa: "Tổng giám đốc Diệp, bây giờ chúng ta xuất phát chứ ạ?"

May là văn phòng không phải không gian kín, Diệp Ấn Dương xoay người cầm lấy túi công văn: "Còn chuyện gì khác không? Tới giờ tôi phải đi rồi."

Cả đời này chưa bao giờ để tâm một người đàn ông đến thế, Chương Như ngồi bên cửa sổ ngó xuống sân, thấy Diệp Ấn Dương cùng đồng nghiệp lên xe, sau đó chiếc xe chậm rãi rời khỏi khuôn viên.

Thang máy vừa mở, bên trong là một người đàn ông cao gầy, sắc mặt âm trầm – Chu Minh Sơ, phòng Kinh doanh.

Chu Minh Sơ chỉ liếc cô một cái, không nói gì.

Qua tấm gương thang máy, Chương Như lén quan sát anh ta. Khuôn mặt lạnh như băng này có chút giống Chương Tuyết Dương nhưng cảm giác khác hẳn, Chương Tuyết Dương là kiểu lười để ý đến người khác, còn Chu Minh Sơ lại chẳng buồn để mắt đến bất kỳ ai, thậm chí đến cả chó anh ta cũng không thèm liếc. Chương Như cảm giác người này lúc nào cũng chán đời, cứ lo ngày nào đó đến công ty sẽ không thấy bóng dáng anh ta nữa.

Trong lòng vừa thương hại vừa thấy kỳ lạ, sống kiểu gì mà nhạt nhẽo vậy không biết, chắc do làm kinh doanh kiếm được nhiều tiền quá thành ra mất phương hướng nên mới trống rỗng đến vậy.

Trong thang máy lạnh căm, cửa vừa mở ra Chương Như lập tức bay ra ngoài, ôm hai cánh tay run cầm cập đi về phía quầy lễ tân: "Hàng của chị mấy kiện?"

"Hai kiện." Văn Hòa đã phân sẵn: "Em định lát nữa mang lên cho chị, vừa nãy hơi bận."

"Không sao, chị xuống vận động tí chứ ngồi mãi xẹp mông mất." Mông là bộ phận Chương Như tự tin nhất trên cơ thể, đương nhiên phải giữ gìn cẩn thận rồi.

Hàng chuyển phát đều khá cồng kềnh, không bỏ vừa tủ, Văn Hòa đưa hai tấm bảng vẽ cỡ lớn cho cô. Ngay lúc đó, bàn lễ tân bị người nào đó gõ "cốc cốc" hai cái: "Chìa khóa xe." Chu Minh Sơ đứng đó mặt không cảm xúc nhìn Văn Hoà.

Văn Hòa vội vàng tìm chìa khóa đưa cho anh: "Tổng giám đốc Chu ạ."

Cùng với chìa khóa còn có một bó hoa, Chu Minh Sơ chẳng thèm nhìn, tiện tay quăng thẳng vào thùng rác, chỉ cầm chìa khóa đi luôn, một câu cảm ơn cũng không có.

"Người ta mang đến ạ." Văn Hòa cũng không rõ: "Chắc là đi bảo dưỡng hay sửa chữa gì đó, nhân viên mang đến trả giúp chăng?"

Văn Hòa gật đầu: "Em muốn chuyển sang đó, nhưng… bên kia chịu nhận mới được."

"Em muốn qua bên nào, Vương Đông Ni hay sếp Chu?"

Chắc chắn Văn Hòa không muốn sang bên Vương Đông Ni: "Nhưng nghe nói sếp Chu yêu cầu cao lắm." Cô nàng ấp úng, tỏ vẻ thiếu tự tin.

Ngày hôm sau tan làm sớm, kịp chạy ra trạm tàu phía Nam trước giờ cao điểm, hai người đón được bà ngoại của Văn Hòa.

Bà tay xách nách mang, nhìn thôi đã thấy mệt. Văn Hòa trách nhẹ: "Không cần mang nhiều vậy đâu bà, ở đây cái gì cũng có mà."

"Bà biết, nhưng mấy thứ này ở nhà bà ăn không hết, đem cho cháu cũng được." Bà vừa nói vừa xoa tay, lại ngại ngùng nhìn sang Chương Như.

"Cháu chào bà ạ." Chương Như vui vẻ tự giới thiệu, nhanh nhẹn chất đồ đạc vào cốp xe rồi lái xe đưa hai bà cháu về nhà.

Một căn hộ nhỏ một phòng ngủ một phòng khách, diện tích không lớn nhưng cái gì cần cũng có. Chương Như ngồi chơi một lát rồi vội vã đến bệnh viện thăm Tằng Khả Lâm.

Thật ra mới có hơn một tháng không gặp, Tằng Khả Lâm nằm trên giường bệnh tóc tai rối bù, khuôn mặt trắng bệch như dính tro tường.

Lần đầu tiên thấy Tằng Khả Lâm chật vật yếu ớt đến thế, Chương Như chợt đỏ hoe mắt: "Cậu không sao chứ?"

"Không sao, đỡ nhiều rồi. Vừa nãy còn đi dạo hành lang một lượt nữa cơ." Nhìn thấy mắt cô ngấn lệ, Tằng Khả Lâm vừa cảm động vừa buồn cười, chỉ tay sang bên cạnh: "Ngồi đi, đừng đứng nữa, tớ không muốn ngẩng đầu đâu, mỏi cổ lắm."

"Được được, để tớ ngồi." Chương Như vừa sụt sịt vừa ngồi xuống: "Chắc đau lắm nhỉ, cậu sinh thường hay sinh mổ vậy?"

"Sinh thường, nhưng bác sĩ nói chắc do tớ ít vận động, với lại em bé hơi to nên sinh khá vất vả." Tằng Khả Lâm bảo chồng bế con ra cho Chương Như xem, hai người một ngồi một nằm cứ thế trò chuyện trong phòng bệnh rất lâu, nhắc đến cả chuyện bên bộ phận thu mua.

Tằng Khả Lâm nói: "Cái nhà máy ở Vô Tích ấy, nhờ quan hệ của Vương Đông Ni mới chen chân vào được." Càng là công ty lớn thì chuyện thu mua càng phức tạp, nhà cung ứng có ô dù quen biết là chuyện bình thường. E

-Health mời Diệp Ấn Dương về chắc chắn cũng mong anh dọn sạch chỗ này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!