Chương 42: Một Mình Hắn - P2

Đầu óc Cẩm Hi choáng váng, lục phủ ngũ tạng đau như bị cắt từng khúc. Được anh ôm vào lòng, cô thật sự chỉ muốn lập tức lịm đi trong vòng tay anh. Tuy nhiên, cô hít sâu vài hơi, cố đè nén thứ ở trong lồng ngực.

Cô biết Hàn Trầm không nhìn rõ hành động nhổ máu vừa nãy của mình liền đáp khẽ,

"Tôi không sao. Có lẽ do bị cảm nên hơi buồn nôn. Chúng ta đi thôi."

Hàn Trầm cần tay cô đứng lên,

"Nhớ đi theo tôi, đừng buông tay."

Vâng. Cẩm Hi đáp.

Cô ngẩng đầu, bầu trời vẫn không một vì sao, chỉ có một tầng tầng lớp lớp mây bao phủ. Việc tìm kiếm con người ở vùng núi hoang vu có lẽ rất khó khăn, nhưng đối với một cảnh sát giỏi truy lùng tội phạm như Hàn Trầm, đây là việc dễ như trở bàn tay.

Anh và Cẩm Hi chỉ chạy sau đám Du Xuyên một khoảng thời gian ngắn nên họ cũng không cách quá xa. Hàn Trầm nhanh chóng tìm thấy dấu chân của họ trên mặt đất bùn lầy. Hai người thuận theo dấu chân, tiếp tục tìm kiếm.

Khu rừng càng sâu, địa thế càng cao, còn đám Kha Phàm đã bị cắt đuôi hoàn toàn, không hề thấy bóng dáng.

Khi gần leo lên đỉnh núi, hai người liền nhìn thấy đám Du Xuyên ở chỗ tương đối trống trải nằm ngoài rừng cây. Bởi nơi đó xuất hiện một đống lửa rất lớn, đang cháy rừng rực.

Một luồng khói nồng nặc từ ngọn lửa bốc thẳng lên không trung, tiếng củi cháy nổ lép bép, phá tan không khí tĩnh mịch của rừng núi, ngọn lửa chiếu sáng khu vực xung quanh.

Du Xuyên, Tiểu Du, hay còn gọi là T đang ngồi im trên một thân cây đổ xuống mặt đất cách đống lửa chừng ba, bốn mét. Hắn vẫn mặc bộ đồ rằn ri, đầu cúi thấp, sau lưng đeo một khẩu súng dài.

Hà Tử và giáo sư Tonn bị trói vào hai thân cây lớn ở đằng sau T. Họ đều cúi đầu, toàn thân bất động, không biết còn sống hay đã chết.

Cách khoảng mấy chục mét, Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi lặng lẽ quan sát tinhg hình. Cẩm Hi vịn tay vào một thân cây. Bây giờ, đầu óc cô càng nặng trĩu, bước chân cũng bắt đầu loạng choạng.

Cô biết rõ bản thân đang bị sốt cao, cảm giác đau đớn trong bụng và ngực càng mãnh liệt.

Cô hãy ở lại đây. Giọng đàn ông trầm thấp vang lên, Hàn Trầm cúi xuống nhìn cô trong bóng tối.

Vâng.

Hai người im lặng vài giây, Hàn Trầm đột nhiên giơ tay, bế ngang người Cẩm Hi. Cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh đặt lên một chạc cây rất to.

"Cô biết leo cây đấy chứ?"

Anh hỏi.

Cẩm Hi không thể nói, bây giờ cô chỉ muốn giơ tay, ôm chặt cổ anh. Tuy nhiên, cô đáp khẽ, Tôi biết.

Hàn Trầm phì cười, lùi lại phía sau một bước.

Cẩm Hi hít một hơi sâu, quay người ôm thân cây leo lên cành trên.

"Cô không được xuống đâu đấy!" Anh lại lên tiếng,

"Bất kể xảy ra chuyện gì đi chăng nữa."

Trái tim Cẩm Hi như bị bóp nghẹt. Hai tay cô bám chắc vào thân cây xù xì, lòng bàn tay ma sát đến nhói đau.

Cũng không biết bị điều gì xui khiến, hay là do xuất phát từ khao khát trong nội tâm, Cẩm Hi tháo sợi dây chuyền đeo trên cổ, quay người cúi xuống.

"Anh hãy cầm lấy cái này."

Cô không nói rõ, mà chỉ đưa sợi dây chuyền cho anh.

Hàn Trầm yên lặng nhận lấy. Anh từng nhìn thấy cô đeo sợi dây chuyền này. Đó là sợi dây bạch kim cũ kỹ, mặt là một cục màu đen, không nhìn ra hình dạng. Lần đầu gặp nhau ở hiên trường vụ án cưỡng hiếp, cô vô thức sờ mặt dây chuyền trong lúc đưa ra suy đoán của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!