Chương 19: Biết Đến Nhớ Nhung - P1

Từ Tư Bạch đưa Bạch Cẩm Hi đến một nhà hàng đồ Tây ở trung tâm thành phố. Đã qua giờ ăn trưa nên khách không đông mấy. Ánh đèn dịu dàng chiếu xuống đỉnh đầu như dòng suối, dưới chân là tấm thảm dày mềm mại, bầu không khí yên tĩnh và dễ chịu.

Sau khi gọi món xong, Bạch Cẩm Hi chống tay lên cằm, nhìn Từ Tư Bạch xem thực đơn.

Hôm nay, anh diện sơ mi trắng, trông thoải mái hơn lúc mặc áo blouse. Tuy nhiên, cử chỉ hành động của anh vẫn tỏa ra khí chất của người trí thức. Khi anh ngẩng đầu gọi món, nhân viên phục vụ phảng phất cũng bị lây nhiễm, bất giác nói nhỏ hơn, thái độ càng khiêm nhường hơn.

Bạch Cẩm Hi không biết nhiều về gia thế của Từ Tư Bạch. Nghe nói bố mẹ anh đều làm công việc nghiên cứu khoa học, sống ở nước ngoài, cũng coi như xuất thân từ gia đình có học. Anh làm nghề pháp y, mức lương không cao.

Bình thường, anh sống tương đối tiết kiệm, nhưng những lúc cần tiêu tiền, anh hầu như không suy nghĩ. Ví dụ mua nhà mua xe, mua thiết bị và sách nghiên cứu đắt đỏ, quyên góp từ thiện, mời cô ăn cơm… Từ những điều này, có thể thấy gia cảnh của anh cũng không tồi.

Nếu ở thời cổ đại, anh chính là tài tử danh môn không màng danh lợi.

Sau khi gọi món, hai người nhất thời im lặng. Bạch Cẩm Hi chăm chú theo dõi một người phụ nữ đang chơi đàn piano ở giữa phòng ăn. Một lúc sau, cô quay sang hỏi Từ Tư Bạch:

"Gần đây anh có bận không?"

Cũng bình thường.

Từ Tư Bạch vừa trải khăn ăn vừa đáp: Còn em thì sao?

Em không bận. Cô cười híp mắt:

"Mỗi khi kết thúc một vụ án đều là khoảng thời gian rảnh nhất, em phải nghỉ ngơi cho thoải mái mới được."

Từ Tư Bạch mỉm cười:

"Ngày mai được nghỉ, em muốn làm gì?"

Bạch Cẩm Hi:

"Em muốn đi thăm trường cũ, lâu lắm không về rồi."

Sau khi mất trí, cô mới về đó tổng cộng hai, ba lần, tính ra cũng mấy năm rồi.

Bắt gặp vẻ trầm buồn trong ánh mắt cô, Từ Tư Bạch cất giọng đặc biệt dịu dàng: Anh sẽ đi cùng em.

Bạch Cẩm Hi:

"Không cần đâu. Em tự đi cũng được."

Anh lắc đầu:

"Em lại phải ngồi xe buýt rất bất tiện, để anh lái xe đưa em đi."

Ngữ khí của Từ Tư Bạch tương đối kiên quyết. Biết không thể thuyết phục anh, Bạch Cẩm Hi đành nghe theo, mỉm cười gật đầu:

"Được, vậy phiền anh một chuyến. Cám ơn anh."

Lúc này, đồ ăn được bưng lên.

Từ Tư Bạch bình thường không nói chuyện trong bữa cơm, Bạch Cẩm Hi cũng đã quen nên hai người yên lặng ăn đồ. Theo thông lệ, hai người ăn xong sẽ ai về nhà nấy hoặc đi làm, hết sức gọn gàng, dứt khoát.

Ai ngờ vừa ăn một lúc, Từ Tư Bạch đột ngột mở miệng: Cẩm Hi!

Bạch Cẩm Hi ngẩng đầu.

Từ Tư Bạch buông dao dĩa, ngồi thẳng người, nhìn cô chăm chú. Gương mặt trắng trẻo của anh hơi ửng đỏ.

"Từ nhỏ đến lớn, con người anh tương đối khô khan, nhạt nhẽo." Anh mở miệng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!