Bạch Cẩm Hi ngủ chập chờn, có cảm giác ai đó đang đẩy người mình. Cô hé mắt, dường như nhìn thấy một gương mặt đàn ông quen thuộc dưới ánh đèn mông lung.
"Bạch Cẩm Hi, cô đã tỉnh chưa?"
Giọng nói trầm thấp vang lên.
Bạch Cẩm Hi trở mình, lẩm bẩm: Chưa tỉnh!
Hàn Trầm đứng bên cạnh bàn, nhìn cô xoay người sang hướng khác, tiếp tục co ro như con tôm. Anh gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, trong khi ông Châu ở bên cạnh dường như lường trước tình huống này, cố nhịn cười, đi ra ngoài.
Hàn Trầm túm cánh tay Bạch Cẩm Hi, lôi cô khỏi mặt bàn.
Bạch Cẩm Hi thật sự buồn ngủ. Mấy ngày qua bận rộn điều tra vụ án nên cô hầu như không chợp mắt, hôm nay vốn định về nhà ngủ bù lại bị lôi đến đây.
Tuy bị Hàn Trầm kéo ngồi dậy nhưng cô vẫn nhắm mắt, đầu ngoẹo sang một bên, mái tóc dài rũ rượi.
Đi thôi! Hàn Trầm lên tiếng.
Ờ… Bạch Cẩm Hi ngả người về phía sau, lại nằm xuống bàn ngủ tiếp.
Hàn Trầm chau mày nhìn bộ dạng mềm nhũn của cô. Tay Từ Tư Bạch nói sai rồi, người đẹp họ Bạch đâu cần ai chăm sóc. Bởi ngoài diện mạo và một vài phương diện tính cách giống phụ nữ, các mặt khác cô hoàn toàn giống một cảnh sát lão luyện, vừa vô lại vừa lỗ mãng.
Anh đứng một lúc rồi rút hộp thuốc từ túi quần, nghiêng đầu châm một điếu, thở ra một vòng tròn khói.
Đang ngủ say sưa, Bạch Cẩm Hi chợt ngửi thấy một mùi thuốc lá dễ chịu quen thuộc. Cô vô thức hít hít vài cái. Sau đó, cô cảm thấy mùi thuốc lá đó rất gần, tựa hồ sắp chạm vào môi cô.
Cô liền há miệng, cắn một cái, nhưng chẳng có gì.
Mùi thuốc lá đó giống như mọc cánh, vụt bay đi mất, nhanh không thể tưởng tượng.
Cô lập tức mở mắt, nhìn thấy Hàn Trầm đang chống một cánh tay xuống mặt bàn, tay còn lại kẹp điếu thuốc, cúi đầu nhìn cô chăm chú.
Sau đó, anh ngậm điếu thuốc vào miệng: Dậy đi!
Bạch Cẩm Hi lặng lẽ xuống bàn.
***
Vào lúc một giờ sáng, ngõ nhỏ trước phòng Hồ sơ như dòng sông ngoằn ngoèo, lấp lánh dưới ánh trăng. Đi vài bước, Bạch Cẩm Hi hỏi:
"Anh đã tìm thấy người cần tìm chưa?"
Gương mặt nghiêng của Hàn Trầm mờ ảo sau làn khói thuốc trắng nhàn nhạt.
Chưa. Anh đáp.
Bạch Cẩm Hi im lặng một hai giây, lại mở miệng:
"Không sao đâu, anh cứ tiếp tục cố gắng, thế nào cũng có ngày tìm thấy."
Hàn Trầm ngoảnh đầu về phía cô.
Trong đêm tối, ánh mắt của anh thâm trầm khó đoán.
Cám ơn. Anh nói bằng ngữ điệu ôn hòa.
Bạch Cẩm Hi hơi ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên thần thám Hàn nói lời cảm ơn. Tất nhiên là bởi vì cô đã dẫn anh đến phòng Hồ sơ.
Cô thong thả đi vài bước, lại cất giọng đặc biệt thành khẩn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!