Chương 11: Người Tôi Yêu Thương

Vừa đi lên cầu thang, Châu Tiểu Triện liền nhìn thấy Hàn Trầm đứng cạnh bờ tường hút thuốc.

Đối với vị đại thần này, Châu Tiểu Triện có chút e dè, nhưng trong lòng vẫn hết sức kính nể. Cậu ta không còn thái độ tùy ý như đối với Bạch Cẩm Hi, mà nghiêm chỉnh chạy đến trước mặt, đưa tài liệu cho anh:

"Cảnh sát Hàn, đây là tư liệu của bốn đối tượng tình nghi mới bổ sung."

Hàn Trầm nhận tập tài liệu: Ừm.

Nói xong, anh liền quay người đi vào phòng. Châu Tiểu Triện ngẫm nghĩ, lại mở miệng: Cảnh sát Hàn…

Hàn Trầm ngoảnh đầu nhìn cậu ta.

"Lão đại của chúng tôi tuy tính hơi thô lỗ một chút nhưng về bản chất là rất tốt, lại có năng lực. Thật ra, chị ấy luôn sùng bái anh, mong anh hãy khoan dung với chị ấy."

Hàn Trầm không nói một lời, đẩy cửa đi vào phòng.

Cuối cùng cũng thành công trong việc giúp lão đại vuốt đuôi vị thần thám danh tiếng lẫy lừng, Châu Tiểu Triện rời đi với tâm trạng vui vẻ.

Vừa đẩy cửa, Hàn Trầm liền nhìn thấy một hình bóng cao lớn đứng cạnh bàn làm việc của Bạch Cẩm Hi, đang cúi thấp người. Ánh nắng hắt lên thân thể bọn họ, anh chỉ có thể nhìn thấy gương mặt nghiêng của Từ Tư Bạch đang ghé sát mặt cô gái.

Bây giờ là giờ nghỉ trưa, không ngờ lại có người đi vào phòng nên khi nghe thấy tiếng động, Từ Tư Bạch lập tức quay đầu.

Bốn mắt chạm nhau.

Hàn Trầm bình thản đi về vị trí của mình, đặt tập hồ sơ lên bàn.

Văn phòng không lớn, bàn làm việc của hai người chỉ cách hơn một mét. Từ Tư Bạch liếc qua Hàn Trầm, chậm rãi đứng thẳng người, gương mặt tuấn tú hơi ửng đỏ.

Hàn Trầm cúi xuống xem tài liệu, coi người đàn ông trước mặt như không tồn tại.

Hu hu… Tiếng nức nở khe khẽ vang lên, phá vỡ bầu không khí kỳ quặc trong phòng.

Hai người đàn ông đồng thời quay sang Bạch Cẩm Hi, nơi phát ra tiếng khóc. Trên gương mặt trắng ngần của cô, hàng lông mày đen nhíu chặt, thần sắc có chút bi thương. Giây tiếp theo, một giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống.

Thần sắc Từ Tư Bạch có chút biến đổi, anh cúi xuống nhìn Bạch Cẩm Hi chăm chú. Nhưng vừa định giơ tay lau nước mắt trên mặt cô, anh liền nghe một giọng nói nhàn nhạt truyền tới:

"Người ta đã khóc thế kia, anh còn hôn được sao?"

Từ Tư Bạch liền dừng động tác, nhướng mày nhìn đối phương. Nhưng Hàn Trầm vẫn cúi đầu đọc báo, sắc mặt bình thản, phảng phất không thấy chuyện đang diễn ra.

Cuối cùng, Từ Tư Bạch vẫn giơ tay lau nước mắt cho Bạch Cẩm Hi. Dù đang trong mơ nhưng dường như cô vẫn cảm thấy sự vỗ về từ thế giới bên ngoài. Cô lẩm bẩm câu gì đó, chân mày giãn ra, nước mắt ngừng rơi.

Đúng lúc này, cửa văn phòng mở ra, Châu Tiển Triện đi vào.

Bắt gặp cảnh lão đại ngủ say sưa, trong khi hai người đàn ông một đứng một ngồi, âm thầm đối mắt, cậu ta cảm thấy hơi kỳ quặc nhưng cũng chẳng suy nghĩ sâu hơn mà mỉm cười chào hỏi Từ Tư Bạch rồi đặt một tập tài liệu lên bàn Hàn Trầm:

"Cảnh sát Hàn, còn một hồ sơ nữa."

Từ Tư Bạch xách cặp lồng cơm đi ra ngoài.

Đến cửa, anh đột nhiên dừng bước, mở miệng gọi: Tiểu Triện!

Vâng. Châu Tiểu Triện quay sang anh.

"Hãy chăm sóc tốt lão đại của các cậu." Từ Tư Bạch điềm nhiên nói:

"Đừng để bất cứ người nào… bắt nạt cô ấy."

Châu Tiểu Triện ngây ra, Hàn Trầm cũng nhướng mày nhìn anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!