Một năm trôi qua trong nháy mắt, tổ Khiên Đen vẫn chỉ có ba thành viên, mọi người đã trở nên quen dần. Hôm nay là ngày 31 tháng 12, ngày cuối của năm. Tầm chiều tối, tuyết rơi trắng xóa, văn phòng bật điều hòa vừa yên tĩnh vừa ấm áp. Lải Nhải châm một điếu thuốc, đảy cửa đi ra ngoài.
Mặt Lạnh đứng hút thuốc trên hành lang. Giữa mùa đông giá rét mà anh cũng chẳng sợ lạnh, cứ thế đón ngọn gió từ ngoài thổi vào.
Lải Nhải đứng bên cạnh, hỏi,
"Anh đang làm gì thế?"
Mặt Lạnh không trả lời. Lải Nhải chẳng để tâm, khoác vai anh,
"Sắp bước sang năm mới rồi. Lát nữa anh có kế hoạch gì không? Cùng Tiểu Hạ trải qua đêm lãng mạn chứ?"
Mặt Lạnh mỉm cười, Ừ.
Chậc chậc… Lải Nhải có chút bi thương,
"Nhìn anh đắc ý chưa kìa? Muốn kích thích những người đàn ông độc thân như chúng tôi phải không? Hừ, tôi và Châu Tiểu Triện sẽ đi ăn lẩu. Đạo bất đồng, bất tương vi mưu.[1]"
[1] Là câu của Khổng Tử, có nghĩa là không cùng đạo thì không thể cùng nhau bàn bạc trao đổi.
Sau khi Lải Nhải rời đi, Mặt Lạnh vẫn đứng yên. Trầm mặc một lúc, anh rút từ túi áo ra một chiếc hộp nhung đen nhỏ. Thật ra, anh không nói rõ với Lải Nhải. Tối nay, anh không chỉ lãng mạn đơn thuần mà sẽ cầu hôn cô bác sĩ nhỏ của anh. Mặt Lạnh nhìn chằm chằm hộp nhẫn, sắc mặt hơi phiếm hồng.
Sau đó, anh lại đút vào túi áo. Anh vẫn chưa nghĩ ra sẽ mở miệng thế nào…
Trên đường phố đèn điện sáng trưng, vì hơi tắc nên Mặt Lạnh lái xe rất chậm. Hạ Tử Thất ngồi ở ghế phụ, tâm trạng xốn xang khi nghĩ đến kỳ nghỉ sắp tới.
"Tết Nguyên đán được nghỉ mấy ngày, anh định làm gì?" Cô hỏi.
Ở bên em. Mặt Lạnh trả lời ngay. Trong lòng Hạ Tử Thất rất ngọt ngào. Cô biết tại sao anh trả lời dứt khoát như vậy. Tổ Khiên Đen bình thường hết sức bận rộn, anh lại là người phụ trách tạm thời nên có rất ít thời gian ở bên cô. Tuy anh không nói nhưng cô biết trong lòng anh rất áy náy.
Vì vậy, vừa được nghỉ là anh chỉ mong nhanh chóng giao bản thân cho cô. Vừa rồi ở cơ quan, cô đã nhận ra điều đó. Chuông báo hiệu hết giờ làm việc vừa mới reo vang, anh đã xuất hiện ở cửa văn phòng cô. Cô còn chút việc chưa làm xong.
Thế là anh ngồi đợi ở đó, thu hút sự chú ý của không ít người.
Vâng. Hạ Tử Thất đáp khẽ. Bỗng cô cảm thấy, Mặt Lạnh có tốt chất làm một trung khuyển[2]. Tuy nhiên, cô tạm thời không tiết lộ suy nghĩ này với anh.
[2] Con chó trung thành
Hai người tới một nhà hàng sang trọng trong thành phố. Giờ này rất đông khách nhưng Mặt Lạnh đã đặt trước phòng ăn riêng, nơi có thể ngắm bờ sông. Tâm trạng Hạ Tử Thất tự nhiên có chút hồi hộp. Hôm nay bỗng nhiên trang trọng thế, không biết anh định làm gì?
Nhìn người đàn ông ngồi ở phía đối diện, trái tim Hạ Tử Thất đập liên hồi. Cô biết anh định làm gì rồi, chắc vì chuyện đó. Chuyện đó chính là chuyện thân mật nhất giữa người đàn ông và phụ nữ. Hai người phát sinh quan hệ cách đây không lâu. Thật ra, Hạ Tử Thất cũng không nghĩ lại nhanh như vậy.
Hôm đó, cô bị cảm sốt, đầu óc quay cuồng. Mặt Lạnh xin nghỉ phép hai ngày, ở bên cạnh chăm sóc cô. Buổi tối, cô rét run, anh liền cởi áo chui vào trong chăn rồi ôm cô vào lòng. Ngày hôm sau, về cơ bản đã khỏi bệnh, nhưng Hạ Tử Thất vẫn nằm trong vòng tay của anh.
Anh ôm eo cô, ánh mắt nóng bỏng. Giây tiếp theo, anh lật người, đè cô xuống dưới thân. Sau đó… vì mệt mỏi quá độ nên cô lại nằm bẹp trên giường ba ngày liền.
Sau hôm ấy, anh rất bận rộn, chỉ thỉnh thoảng gọi điện trò chuyện. Hai người đều không nhắc tới chuyện kia. Kể từ lần đó, đến giờ hai người mới gặp mặt. Chắc chắn anh cảm thấy áy náy trong lòng nên hôm nay mới bỏ nhiều công sức như thế.
Trong lúc Hạ Tử Thất đoán già đoán non, nội tâm Mặt Lạnh cũng sôi sục.
Hạ Tử Thất, gả cho anh nhé! Nói thẳng ra như vậy, chắc chắn cô sẽ cảm thấy đường đột, cũng chẳng lãng mạn gì cả. Chuyện lớn như cầu hôn nhất định phải để lại ấn tượng cho người yêu, khiến cô bất ngờ và hạnh phúc mới được.
Hạ Tử Thất!
Em có dự định kết hôn không? Không được. Nếu cô nói không thì sao? Hơn nữa, cứ vòng vo tam quốc, anh phải nói bao nhiêu câu mới có thể cầu hôn?
Hạ Tử Thất, anh… Mặt Lạnh lên tiếng.
Hạ Tử Thất nhìn anh chăm chú. Mặt Lạnh cầm tách trà uống một ngụm. Vừa định lấy hộp nhẫn ra, tay anh đột nhiên bị cô nắm chặt. Anh ngẩng đầu nhìn cô. Hai má cô đỏ bừng, nhưng ánh mắt vẫn điềm tĩnh,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!