Tuyết trắng bay ngập trời. Tô Miên và Hàn Trầm lái xe rời khỏi nhà họ Hàn.
Đêm đã về kkhuya, bánh xe lăn trên nền tuyết phát ra tiếng động nhẹ suốt quãng đường đi. Hai hàng cây bên đường được rất nhiều ngọn đèn tô điểm, trước mỗi cửa hiệu đều treo đèn quảng cáo và băng rôn có hàng chữ Merry Christmas. Tô Miên chợt nhớ ra hôm nay là Giáng sinh.
Như nhìn thấu tâm tư của cô, Hàn Trầm liến đánh tay lái,
"Chúng ta đến Thập Sát Hải nhé."
Được thôi. Cô chạm nhẹ ngón tay lên môi mình, hỏi anh,
"Trước kia chẳng phải anh rất biết hưởng thụ hay sao? Sao bây giờ toàn đưa em đến Thập Sát Hải thế? Anh không thấy chán à?"
Hàn Trầm cười cười, gõ ngón tay lên vô lăng,
"Nơi dó luôn khiến anh nhớ đến em."
Việc phục hồi trí nhớ không giống trong các bộ phim truyền hình, chỉ sau một đêm là nhớ ra mọi chuyện, mà ký ức chảy vào bộ não của anh từng chút từng chút một.
Lúc giúp cô rót cốc nước, trong đầu anh chợt vàn lên câu cô từng nói,
"Hàn Trầm, sao anh chậm chạp thế? Nước đâu, nước đâu? Em mà khát chết là anh phải chịu trách nhiệm đấy!"
Tiếp theo là giọng cà lơ phất phơ của anh khi ấy,
"Anh ở đây, em làm sao có thể chết khát?" Cô liền mắng anh là lưu manh.
Có lúc nửa đêm nằm mơ, anh mơ thấy cô và anh đứng trên lớp băng dày ở Thập Sát Hải. Anh lần đầu tiên nắm tay cô. Cả ký anh lái chiếc Harley, cùng cô lượn qua những khu kiến trúc cổ kính xung quanh Thập Sát Hải. Sau này không có cô ở bên cạnh, anh thường một mình lái mô tô đến đây.
Nhìn thấy anh, các cô gái xa lạ cố ý la lớn rồi cười nói trêu đùa anh. Nhưng trái tim anh băng giá như mặt hồ giữa mùa đông. Khi ấy, anh nghĩ, cả cuộc đời này chắc mình sẽ không đợi được đến lúc xuân về hoa nở.
Bây giờ cuối cùng cũng đợi được, tất nhiên anh phải đưa cô tới nơi này. Vừa rồi, cô hỏi anh không chán sao? Hừm… Làm sao anh có thể chán cơ chứ?
Anh muốn đứng trên mặt băng hôn cô.
Đàn ông đợi được lúc
"sau cơn mưa, trời lại sáng" tự nhiên sẽ hôn mãi không chán.
Hàn Trầm chìm trong suy tư, Tô Miên ngồi bên cạnh chống cằm, nghĩ thầm: Đi dạo cho khuây khỏa cũng là ý kiến hay. Dẫu sao, chuyến đi đến nhà họ Hàn ngày hôm nay cũng không được thuận lợi cho lắm, thậm chí còn có chút nặng nề.
Tuy nhiên, mọi việc đã tốt hơn dự kiến của cô.
Cô đã có thể ngồi chung bàn cùng ăn cơm với bố mẹ Hàn Trầm. Cô cũng biết, có nhiều vấn đề cần sự khoan dung, mộ số việc cần thời gian xoa dịu.
Nghĩ đến đây, Tô Miên liền mỉm cười, quay sang nhìn anh bằng ánh mắt sáng rực,
"Tính anh đúng là ngang ngược, muốn có thứ gì thì phải giành cho bằng được, chẳng ai cản nổi anh, bao gồm cả bố mẹ lẫn bạn bè."
Cô ngẫm nghĩ rồi kết luận,
"Từ nhỏ, anh đã quen như vậy rồi đúng không?"
Có lẽ thế. Hàn Trầm trả lời,
"Những chuyện khác anh cũng không đến mức như vậy, chỉ chuyện của em mới thế thôi."
Trong lòng rất ngọt ngào, Tô Miên nhoài người hôn lên má anh. Hàn Trầm lại nói,
"Em vội gì chứ? Chúng ta còn chưa đến điểm hẹn, lát nữa cho em khát chết thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!