Chương 8: Chẳng Phải Em Đang Thiếu Một Vị Hôn Phu Sao

Nghe Lăng Họa nói xong, trong đầu Chúc Tịnh chợt vụt qua gương mặt với đôi mắt nâu ấy.

Tiềm thức này khiến cô nổi da gà trong giây lát. Ổn định lại tâm trạng, cô lập tức phản bác: "Mình đào đâu ra đàn ông mà hút tinh lực? So với cậu, mình hoàn toàn là một bông hoa bìm bịp khô héo. Nhìn cơ thể ngày ngày được Cù Khê Ngưng tưới tắm của cậu kìa, mềm mại như sắp chảy nước tới nơi rồi".

2

Vừa nghe cô nhắc tới cái tên đó, Lăng Họa lập tức sợ hãi bóp cổ rồi lôi cô vào trong phòng thay đồ, "Cậu muốn chết hả, sao nói to vậy".

"Cậu dám ngày ngày ngủ với anh ta lại không cho người ta nói là cớ làm sao." Lúc này, cô bày ra nụ cười hồ ly gian xảo chỉ xuất hiện trước mặt bạn bè, "À, dù sao người ta cũng là Hoàng đế mà bao thiếu nữ ngưỡng mộ, không thể để người ta biết anh ta ngày ngày ân ái với cô thư ký cấp cao của mình được, cậu bảo có đúng không?".

Lăng Họa nói không lại cô, chỉ còn biết hậm hực đỏ mặt liên tục giơ ngón giữa lên trước mặt cô.

Khi còn chưa sang Anh, Chúc Tịnh và Lăng Họa ngày ngày ngủ chung một chiếc giường. Sau khi cô qua Anh, hai người duy nhất có liên hệ với cô chỉ có Chúc Trầm Ngâm và Lăng Họa. Những hình ảnh xấu xí nhất, thảm hại nhất của cô, Lăng Họa đều từng chứng kiến, thậm chí mỗi lần cô gặp nạn, cậu ấy còn đau lòng gấp vạn lần cô.

4

Sau khi Lăng Họa tắm rửa, thay quần áo xong đi ra ngoài, Chúc Tịnh nhìn cậu ấy, "Có phải Cù Khê Ngưng cũng được mời tới tham dự hôn lễ không?".

Lăng Họa quan sát sắc mặt cô, ngập ngừng vài giây mới gật đầu.

"Chúc Kính Quốc đúng là giỏi thật", cô xua tay, "Con gái kết hôn mà cứ như chuyện quốc gia đại sự, chỉ còn thiếu nước truyền hình trực tiếp cho người dân cả nước xem thôi".

"Tịnh Tịnh", Lăng Họa kéo cánh tay cô, dè dặt lên tiếng, "Cậu có đi không?".

Ánh mắt cô sáng rực lên giây lát, rồi cô nhếch môi cười, giọng nói vẫn không có chút hơi ấm nào, "Đi chứ, sao lại không đi? Bây giờ mình đang đợi cậu cùng mình đi mua váy này".

Lăng Họa lái xe, hai người hướng thẳng tới tiệm quần áo đẹp nhất thành phố.

Vừa bước vào cửa, Chúc Tịnh đã cảm nhận được sự bất thường. Cả cửa hàng trống vắng không một bóng người, chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ vọng xuống từ trên tầng hai, trong đó có hai giọng cười thậm chí còn có chút thân quen.

Lăng Họa phản ứng nhanh hơn, khẽ kéo cô nhân viên đứng trước cửa lại, hạ giọng hỏi: "Hôm nay cả cửa hàng được bao trọn rồi sao?".

"Dạ vâng", Cô nhân viên trả lời, "Hôm nay cửa hàng đã được Chúc tiểu thư bao một nửa để chỉnh sửa váy cưới lần cuối cùng, chỉ có khách hàng VIP mới được vào ạ?".

Vì yên ắng nên Chúc Tịnh đứng bên nghe rất rõ ràng. Bấy giờ, cô đặt chiếc va li trong tay xuống, đưa một chiếc thẻ cho nhân viên, "Trùng hợp quá, tôi cũng họ Chúc".

Lăng Họa nghe mà toát mồ hôi hột, vội vàng bám theo cô đi lên cầu thang.

Lên tới tầng hai, đập vào mắt Chúc Tịnh là Chúc Dung Dung diện một chiếc váy cưới trắng muốt đứng trước gương, nét mặt hân hoan, còn Chu Dịch Kỳ đang ngồi trên sô pha, ngay đằng sau Chúc Dung Dung.

Nghe thấy tiếng bước chân, cả hai đồng thời quay đầu lại, sắc mặt bỗng chốc thay đổi.

"Chị." Sau vài giây trầm tĩnh, Chúc Dung Dung một lần nữa nở nụ cười, "Chị về rồi sao?".

Chu Dịch Kỳ thì từ đầu tới cuối vẫn không thể khôi phục được điệu bộ thản nhiên như ban nãy. Anh ta buông tờ catalogue trong tay xuống, đứng im nhìn thẳng vào mắt cô, há hốc miệng một lúc vẫn không nói được câu nào.

"Chị, có phải chị tới mua lễ phục để tham dự đám cưới của em và Dịch Kỳ không?" Chúc Dung Dung xách vạt váy đi về phía cô, tươi cười, "Lễ phục của cửa hàng này quả thực rất đẹp, chị đã nhìn trúng bộ nào chưa? Em bảo Dịch Kỳ mua luôn cho chị".

Chúc Tịnh nhìn cô ta vài giây rồi nghiêng đầu nhìn nhân viên phục vụ, "Phiền cô lấy giúp tôi một bộ váy đẹp hơn bộ cô Chúc đây đang mặc ra đây".

22

Bầu không khí của cả tầng hai bỗng chốc như đóng băng.

Nụ cười nhã nhặn lại đẹp đến không chân thực của Chúc Dung Dung cuối cùng cũng trở nên méo mó. Cô ta nghiêng đầu nhìn Chu Dịch Kỳ, nhưng phát hiện tâm trí của Chu Dịch Kỳ giờ phút này hoàn toàn rơi trên người Chúc Tịnh.

Biểu cảm trên gương mặt cô nhân viên và trên mặt Lăng Họa đứng sau gượng gạo như nhau. Nhưng cuối cùng cô nhân viên vẫn xuống nhà lấy váy. Lúc này Chúc Dung Dung lùi lại vài bước, khoác tay Chu Dịch Kỳ, hất cằm lên, nói bằng nụ cười cứng đờ, "Chị, chị làm vậy không đúng rồi. Phải biết rằng, cho dù chị mặc bộ váy đẹp nhất trên đời thì người Dịch Kỳ lấy cũng không phải là chị mà".

Chúc Tịnh mặt không biến sắc, "Cả thế giới này chỉ có mình anh ta là chú rể thôi à?".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!