Chương 6: Phản Đòn

Phía Đông Nam công viên Yellowstone là khu vực hồ Yellowstone, chủ yếu là cảnh nước non xanh biếc; hướng về phía Tây Nam là khu suối nước nóng nghỉ dưỡng, suối nước khoáng, suối nước ấm, đầm nước nóng, bể tắm hơi, tắm bùn... được bố trí khắp nơi.

Vài ngày sau đó, nhiệt độ trong khu vực này mỗi ngày một thấp hơn. Hướng dẫn viên chỉ còn cách dẫn họ đi hứng chịu những cơn rét buốt khắc nghiệt theo đúng trách nhiệm, cố gắng thưởng thức những khu du lịch trọng điểm tại nơi đây.

Cơn sốt của Chúc Tịnh mặc dù đã hoàn toàn lui đi từ sáng sớm ngày thứ ba, nhưng những di chứng của nó như ho, đau đầu, sổ mũi thì vẫn bão táp quét qua.

Vì sức khỏe không tốt, tình trạng giấc ngủ của cô luôn rất tệ, tâm trạng cũng chẳng tốt chút nào.

Sáng sớm ngày hôm nay, theo kế hoạch sẽ đi tham quan mạch nước phun Old Faithful. Cô dậy sớm nhất, đánh răng rửa mặt xong bèn ngồi uống một cốc trà nóng, rồi một mình đi xuống tầng, tới khu vực gần mạch nước phun để chờ đợi.

Cô đứng đó khoảng mười lăm phút thì mọi người cũng lục tục xuất hiện. Cô vừa nói chuyện vài câu với bạn bè thì cảm giác có ai đó sau lưng gọi mình.

"Cô Chúc?" Người tới là nhân viên khách sạn. Anh chàng người Mỹ tóc vàng mắt xanh ấy đang cầm một chiếc chăn mỏng trong tay, mỉm cười nhìn cô, "Chị cầm lấy chiếc chăn này đi ạ".

Chúc Tịnh lạnh tới nỗi tư duy có phần hỗn loạn, còn những tưởng khách sạn phục vụ quá chu đáo, cảm kích cảm ơn rồi mở chăn ra, khoác chặt ra ngoài chiếc áo lông của mình.

Chiếc chăn hình như còn vừa được ủ ấm, khoác lên người tạo cảm giác cực kỳ thoải mái.

"Có phải ấm lên hẳn không?" Tăng Kỳ ngồi bên cạnh cô lúc này bỗng nhiên cười hì hì lên tiếng.

Cô nhướng mày, nhìn xung quanh chợt phát hiện mọi người chẳng ai được đưa chăn.

"Đó..." Tăng Kỳ giơ ngón cái chỉ về phía sau mé phải, "Chăn quan tâm yêu thương đặc biệt của Mạnh nam thần đấy".

Trái tim Chúc Tịnh chợt ngừng đập một nhịp. Cô không thèm quay đầu lại, thẳng thừng bỏ chăn xuống, đưa cho Tăng Kỳ.

"Vờ vịt."

Tăng Tự từ phía sau đi tới, khi đi ngang qua họ lại buông ra hai chữ ấy.

Cô làm như không nghe thấy, tiếp tục ngây ngốc nhìn về phía trước.

"Tịnh gia", Tăng Kỳ cầm lấy chiếc chăn, "Hai người quan hệ rồi sao?".

"Chưa."

"... Mình thật sự không hiểu cậu đấy. Người khác mong gặp được một người đàn ông cực phẩm như thế còn chẳng được, sao cậu lại sợ hãi trốn tránh chứ? Rõ ràng người ta có tình cảm với cậu mà?"

"Cậu cảm thấy mấy kiểu gặp gỡ này có đáng tin cậy không?" Cô hỏi ngược lại, "Anh ta quen mình còn chưa tới ba ngày, anh ta hiểu mình sao? Hiểu cá tính của mình sao? Thích mình cái gì chứ?".

Trầm mặc hai giây, Tăng Kỳ lí nhí, "Mặt...".

Chúc Tịnh nghe xong lập tức liếc xéo, phát một cái thật mạnh lên vai cô ấy khiến Tăng Kỳ cười phá lên.

"Tóm lại, dù nói thế nào, mình cũng chỉ mong cậu chú ý tới những người đàn ông khác ngoài Chu Dịch Kỳ. Trên đời này không chỉ có mình hắn là đàn ông. Cứ cho là cậu không nghiêm túc thì cũng đừng vội chối từ." Tăng Kỳ bỗng chốc trở nên nghiêm túc, khuôn mặt xinh như búp bê không còn vẻ đùa cợt nữa.

Cô định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn cụp mắt xuống, im lặng.....

Hai ngày sau đó mọi người vẫn đầy hào hứng đi tham quan công viên Yellowstone giữa cái rét căm căm. Sức khỏe của Chúc Tịnh mãi vẫn chưa có chuyển biến tốt. Tên Tăng Tự dẫn đầu mọi người nói rằng không muốn bị cô lây nhiễm, cô mặc kệ, lần nào cũng thẳng thừng đi bộ một mình tít đằng sau.

Còn anh chàng họ Mạnh luôn không hành động theo kế hoạch kia cũng bất ngờ chấp nhận việc cô cố tình xa cách, yên phận đi chung với đám bạn của cô.

Mặc dù Chúc Tịnh rất vui trước tình hình phát triển của sự việc, nhưng trực giác lại cho cô biết người đàn ông này không phải loại người an phận thủ thường như thế.

Chuyến du lịch bảy ngày chẳng mấy chốc đã sắp kết thúc. Ngày cuối cùng, hướng dẫn viên không cố tình sắp xếp cho họ ở lại khách sạn, mà ngược lại dẫn họ tới khu vực nhà gỗ, nói muốn họ trải nghiệm nét đặc sắc của công viên Yellowstone.

Cả đám thanh niên dĩ nhiên vỗ tay tán đồng. Hơn hai mươi con người nhanh chóng chia thành từng tốp từng tốp, cứ hai người một nhà. Chúc Tịnh vì bị cảm cúm nên từ sớm đã nói với hướng dẫn viên cho cô bỏ thêm chút tiền phí để được ở riêng một nhà. Phân nhà xong, cô lập tức định chui vào nhà nhưng bị Tăng Tự, Tăng Kỳ giữ rịt tay lại.

"Tịnh gia, ngày cuối cùng rồi, đừng hòng trốn." Tăng Tự nháy mắt, "Nào, chúng ta chơi trò tung xúc xắc đi".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!