Khi Chúc Tịnh tắm xong, thay bộ đồ leo núi và đi đôi ủng xuống tới đại sảnh khách sạn, ánh mắt cả đám bạn bè tốt nhìn cô đã nhuộm một màu hồng không thể che giấu.
Với tư cách là phần tử hiếu động số một đoàn đội, lúc này Tăng Tự đang giữ vài cô gái lại, cố tình nói bằng chất giọng quái đản mà cô có thể nghe được: "Tôi cảnh cáo mấy người nhé, đừng có cố tình bắt chuyện với Phương Ngôn nữa. Người ta đã bị Tịnh gia hạ gục rồi, mấy người đừng mơ tưởng nữa".
"Yên tâm đi." Tăng Kỳ và các cô gái cực kỳ hợp tác, "Có cho bọn em mười lá gan báo bọn em cũng không dám cướp đàn ông của Tịnh gia đâu ạ".
Chúc Tịnh biết rõ sự việc này đã không thể giải thích rõ ràng rồi, vốn dĩ càng trình bày càng khiến người ta thấy có vấn đề. Cô dứt khoát mặc kệ đám người kia, một mình ngồi khoanh chân lên sô pha, yên lặng gặm bánh mỳ.
Chẳng mấy chốc, nam chính của màn kịch màu hồng cũng đã xuất hiện.
Dưới con mắt hóng hớt đầy áp lực của quần chúng, Mạnh Phương Ngôn cứ thế đi tới, ngồi xuống bên cạnh Chúc Tịnh không chút né tránh.
Cô cảm nhận được chiếc sô pha lún hẳn xuống vì trọng lượng cơ thể anh, bèn nghiêng đầu sang liếc nhìn, rồi lại tiếp tục ăn sáng trong vô cảm.
"Tôi còn tưởng cô không mang theo trang phục du lịch thật." Anh nhẹ nhàng mở hộp sữa trong tay mình ra.
Cô khụt khịt mũi, cất giọng ồm ồm, "Thế thì tôi chẳng thà chết quách ở đây luôn cho xong".
"Cô chắc chắn cô không bị sốt chứ?"
Anh đưa tay định sờ thử trán cô nhưng bị dùng hai ngón tay chặn lại, "Nam nữ thụ thụ bất thân".
Mạnh Phương Ngôn uống một ngụm sữa, khuôn mặt điển trai sáng lên như một vị thần dưới bình minh, "Cô hài hước thật".
Chúc Tịnh chỉ im lặng nhìn anh, lúc bây giờ mới đưa một tay, lôi một chai nước lớn và một chiếc ô từ trong ba lô của mình, quăng lên chân anh.
Anh nhướng mày.
"Chẳng phải anh muốn xun xoe làm thân với tôi sao?" Cô ăn xong bánh mỳ, điềm nhiên phủi tay, "Thế thì đeo giúp tôi đi, nếu không còn chưa bắt đầu đi, tôi đã ngã khuỵu rồi".
Anh tưởng cô không biết gì hay sao? Cảnh tượng sáng sớm nay trong phòng anh, rõ ràng là màn kịch một tay anh dựng nên để muốn mọi người hiểu lầm họ đã xảy ra "chuyện tốt".
Ở bên kia, hướng dẫn viên cuối cùng cũng sắp xếp xong hành trình, bắt đầu gọi mọi người tập hợp chuẩn bị xuất phát. Anh bỏ nước và ô của cô vào trong ba lô của mình, bình tĩnh nói với cô: "Chuẩn bị bo cho tôi bao nhiêu đây?".
Mọi người xung quanh đều đang dỏng tai lên nghe cuộc hội thoại giữa hai người, nghe đên đấy đều không nhịn được, bả vai rung lên bần bật. Chúc Tịnh đứng dậy, nhìn anh từ trên xuống, rồi làm một động tác "cứa cổ" về phía anh.
"Ôi!" Anh xoa cằm, nét mặt tỏ vẻ đăm chiêu, "Các bộ phận từ cổ trở xuống đều bị tính phí à?".....
Tất cả mọi người cuối cùng đều phá lên cười sằng sặc. Chúc Tịnh hiếm khi bị trêu chọc tới mức không nói nên lời, trừng mắt nhìn người đàn ông tuy đáng ghét mà vẫn ưa nhìn kia, giận dữ quay phắt đi.....
Công viên Yellowstone nếu chia theo cảnh quan tự nhiên thì tổng cộng gồm có năm khu vực. Nếu muốn du ngoạn cả năm nơi thì mất một khoảng thời gian dài gấp mấy lần thời gian hành trình của họ. Cũng may hướng dẫn viên là người có kinh nghiệm. Ông ấy đã căn cứ theo thứ tự tuyến đường du lịch để lựa chọn những nơi đặc sắc hơn cả, dẫn họ tới trước.
Buổi sáng, họ chủ yếu dừng chân tại Grand Canyon, tham quan khe núi hẹp và thác nước. Tới giờ ăn trưa, mọi người đều đã đi ăn hết, Chúc Tịnh quả thực không muốn ăn uống gì, bèn một mình cầm máy ảnh đi tới sườn núi màu vàng bên phải thác nước để chụp ảnh.
Không thể không nói, mặc dù từng tới không ít quốc gia, nhưng cô chưa từng được tận mắt chứng kiến những dãy núi trải dài liên miên như vậy. Cái cảm giác núi phía xa như lông mày mỹ nữ có lẽ chính là như vậy.
Chụp liên tục mấy tấm, bỗng cảm giác có ai đang vỗ nhẹ lên vai mình.
Buông máy ảnh xuống, quay đầu lại, cô liền nhìn thấy Mạnh Phương Ngôn xách một chiếc bình giữ nhiệt trong tay. Đôi mắt nâu ấy vẫn không một gợn sóng, "Bất luận thế nào, cô cũng phải ăn chút gì đi cho âm bụng".
Cô nhìn anh vài giây, định lên tiếng nhưng anh đã thẳng thừng rút lấy chiếc máy ảnh trong tay cô, nhét bình giữ nhiệt và chiếc thìa vào thế chỗ.
Lòng Chúc Tịnh chợt xao động. Cô nhẹ nhàng vặn mở nắp bình, phát hiện bên trong là cháo trắng nóng hổi, trứng gà vàng ươm, vài cọng hành xanh và một lớp dầu vừng nổi lên trên, bất ngờ khiến người thấy thèm ăn.
Đang định nói với anh câu gì đó, cô ngẩng đầu lên bỗng thấy anh đứng trước mặt mình, quay lưng lại, cầm máy ảnh chụp phong cảnh. Ánh mắt cô chợt tối đi.
Anh và người đó quả thật có vài phần tương đồng.
Người ấy cũng từng vô số lần cầm máy ảnh của cô như vậy, đứng bên cạnh cô, yên lặng chụp phong cảnh. Dù là cảnh đêm hoa lệ của Paris hay giáo đường tôn nghiêm ở Florence... đều từng trở thành một bức ảnh chân thực dưới bàn tay người ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!