Trên hành lang, bệnh nhân và các nhân viên bệnh viện đi qua đi lại, còn Chúc Tịnh vẫn ngồi yên trên băng ghế dài bên ngoài phòng mổ, đờ đẫn nhìn cánh cửa.
Lát sau, cô lấy di động ra, gửi một tin nhắn cho Bành Nhiên.
Thông thường giờ này cô đã vội vã tới trường rồi, nhưng hôm nay, cô lại nhờ Bành Nhiên giúp mình qua đó chăm sóc bọn trẻ.
Nhắn tin xong, cô cất di động đi, tiếp tục yên lặng đợi ngoài cửa phòng mổ.
Sắc trời ngoài cửa sổ tối hẳn, hai tay cô vẫn để trên đầu gối, như đang chống chọi sức mạnh cho chính mình.
Chẳng biết đã qua bao lâu, cánh cửa lớn cuối cùng cũng từ từ mở ra.
Bác sỹ đẩy xe mổ từ trong ra. Cô đứng dậy, nhìn từng bác sỹ đi ra ngoài, cuối cùng cũng thấy Liệt Nùng ở tận cuối hàng.
Liệt Nùng cũng nhìn thấy cô ngay lập tức.
Ánh mắt họ giao nhau giữa không trung.
"Rảnh không?" Cô nhìn anh chằm chằm.
Anh khẽ gật đầu.
Hai người cùng sánh đôi đi ra cửa bệnh viện. Chúc Tịnh đứng yên bên đường nhìn ngọn núi phía xa. Anh dừng bước bên cạnh cô.
Cả hai đều im lặng.
"Tôi kể cho anh nghe một câu chuyện nhé."
Rất lâu sau, cô cất tiếng khàn khàn trước: "Trước đây, có thể nói cả ngày tôi sống trong những cảm xúc tiêu cực, chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mình. Tôi nhát gan, sợ sệt nhưng lại tự cho rằng mình đã vũ trang đầy đủ, kiên cường vô cùng".
"Sự thay đổi của người ta rất nhiều lúc đều bắt nguồn từ một người đặc biệt. Tôi cũng gặp một người như vậy. Anh ấy bước vào cuộc đời tôi, dễ dàng thay đổi tôi."
"Trước anh ấy, tôi chỉ từng gặp một người đàn ông. Coi như tôi đã từng yêu hắn, nhưng sau đó hắn phản bội tôi, lấy em gái cùng cha khác mẹ của tôi. Tôi vốn không cam tâm, còn định ngọc nát đá tan, chính anh ấy đã giải thoát cho tôi."
"Từ nhỏ tôi đã đánh mất tình yêu thương của người thân, từng căm hận bố tôi hơn mười năm trời, từng giây từng phút đều muốn khiến bố tôi khó xử. Sau đó, bố tôi mất, chính anh ấy đã giúp tôi buông tha cho bản thân mình, cũng giúp tôi tha thứ cho bố tôi."
"Anh ấy mang tới cho tôi những điều chưa có ai từng mang tới, bao gồm cả người đàn ông trước kia."
"Thật ra, ban đầu tôi đã biết anh ấy là một người sống trong bóng tối, nhưng không hiểu vì sao, tôi luôn nhìn thấy ánh sáng từ anh ấy."
"Nhưng tôi biết, anh ấy rồi sẽ có một ngày rời xa tôi. Tôi cũng biết, tôi phải rời xa anh ấy, đi tìm kiếm một người gọi là 'ổn định' hơn, vì giữa chúng tôi sẽ không bao giờ có kết quả."
"Sau đó, anh ấy rời xa tôi."
Nói tới đây, cô quay người lại: "Câu chuyện tới đây coi như kết thúc".
Liệt Nùng nhìn cô, ánh mắt bình thản mà sâu xa, soi bóng ngọn núi phía xa.
Cô nhìn lại anh, lát sau nhẹ nhàng cởi cúc áo cổ.
Sau đó chầm chậm lấy sợi dây chuyền đeo trên cổ mình ra.
Rốt cuộc khi chạm phải sợi dây chuyền đó, anh mắt anh dần trở nên sâu không thấy đáy.
Cô trầm mặc, anh cũng im lìm.
Hình cỏ bốn lá ánh lên trong đêm, tựa như bông hoa tuyết.
"Rất đẹp, đúng không?" Chẳng biết đã qua bao lâu, cô khẽ nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!