Cơn mơ này nối tiếp cơn mơ kia, nổi nổi, chìm chìm.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Chúc Tịnh bỗng đổ mồ hôi đầm đìa rồi bật dậy khỏi giấc mơ.
Bộ quần áo ngủ đã ướt sạch, cảm giác gần như nghẹt thở trong cơn mơ vừa rồi cho tới giờ cô vẫn còn nhớ rõ. Đầu quá choáng váng, cô bò dậy khỏi giường, cầm cốc nước, ngửa cổ uống cạn.
Dòng nước lạnh kích thích cả cơ thế. Cô đặt cốc nước xuống, lau mồ hôi trên trán, phát hiện bên ngoài trời đã tối đen, bèn ngẩng phắt đầu dậy nhìn đồng hồ.
Bây giờ đã hơn chín giờ rồi.
Cô và anh em Tăng Tự đã hẹn nhau bảy rưỡi tối nay sẽ tới đón Giáng sinh ở nhà họ, nhưng không biết vì sao sáng sớm cô thiếp đi rồi ngủ một mạch tới tận bây giờ.
Một người luôn đúng giờ như cô mà lại muộn, hơn nữa còn ngủ gần 24 tiếng đồng hồ.
Bật đèn phòng khách lên, cô phát hiện Mạnh Phương Ngôn không còn ở nhà, thầm nghĩ vì sao anh không gọi cô dậy mà lại qua đó trước. Cô vội vàng đánh răng, rửa mặt rồi gửi tin nhắn cho Tăng Tự và Tăng Kỳ, khoác đại một cái áo lên rồi cứ thế đi ra cửa.
Cô lái xe, đi xuyên qua những con đường lớn nhỏ trong trung tâm thành phố. Cô nhìn thấy những đèn trang trí được treo lủng lẳng trên mỗi ngôi nhà, nhìn thấy những thanh niên tụ tập nhau lại, đội mũ và râu của ông già Noel, cùng nhau cụng ly chúc mừng trong các quán bar.
Nhìn thấy những cảnh ấy, nét mặt của cô bất chợt dịu dàng hẳn.
Gặp đèn cô, cô ngẫm nghĩ rồi cúi đầu, viết một dòng tin nhắn gửi cho Mạnh Phương Ngôn.
Đừng có ăn hết gà nướng của em đó.
Nhưng rất lâu sau, một người bình thường luôn trả lời tin nhắn với tốc độ kinh hoàng như anh mãi vẫn chưa hồi âm. Cô đoán chắc họ đang tụ tập lại vừa ăn vừa chơi trò gì đó nên anh mới bỏ bê cả di động.
Thật muốn được gặp họ nhanh nhanh.
Cô nghĩ, tên nhóc Tăng Tự kia hôm nay chắc chắn lại cải trang thành ông già Noel, giả vờ nhảy từ ngoài cửa sổ vào rồi phát những món quà đã chuẩn bị sẵn cho họ; Tăng Kỳ giỏi nấu nướng, kiểu gì bàn ăn hôm nay cũng khiến người thòm thèm; Tạ Thẩm không biết có tới không, nhưng nếu anh ấy tới, thể nào uống rượu vào cũng khác hẳn cái vẻ lầm lì ngày thường.
Còn anh thì sao nhỉ?
Cái người đàn ông vừa giảo hoạt vừa quyến rũ đó chắc chỉ biết ngồi yên một chỗ thôi, quay đầu nhìn cô chăm chú rồi nở nụ cười như đùa như thật giống mọi lần.
Nhưng chỉ vậy cũng đã quá đủ để cô dừng mọi suy tư, đi tới bên anh.
Cô nhanh chóng đi tới trước cửa nhà họ.
Đỗ xe xong, cô nhìn ngôi nhà bật đèn sáng choang qua cửa sổ, vội đóng cửa xe lại rồi rón rén đạp lên tuyết, đi vào trong.
Khong biết họ thấy cô xuất hiện sẽ có phản ứng gì đây, chắc Tăng Tự lại đầu trò chọc cô, bắt cô uống ba ly rượu phạt vì tội tới muộn.
Khóe môi Chúc Tịnh nở một nụ cười mà chính cô cũng không hề hay biết. Cô đi tới bên cửa sổ.
Một giây sau, nụ cười ấy đông cứng lại.
Khí lạnh cắt da cắt thịt bắt đầu từ lúc này từ ngón tay chầm chậm lan ra khắp cơ thể.
Cô phát hiện ngón tay mình bắt đầu run rẩy. Cô không kiểm soát được nó, cảm thấy hai chân cũng mất đi cảm giác.
Cô thậm chí còn nghi ngờ mình vẫn đang nằm mơ.
Nếu không, sao cảnh tượng cô nhìn thấy giờ này lại đáng sợ đến thế chứ?
Giữa căn phòng trống trải và rộng lớn, Tăng Kỳ nằm trên vũng máu, mặt không huyết sắc, bất động như đã chết.
Tăng Tự người đầy máu me, bị một người áp chặt vào tường. Tay trái của cậu ấy và tay phải của người kia đang đè lên nhau, nắm chặt một khẩu súng đen.
Con người quay lưng lại, bất luận anh có mặc quần áo kiểu gì, bất luận đã bao lâu qua đi, cô vẫn biết anh là ai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!