Chương 3: Manh Phương Ngôn

Một tháng sau.

Hoa Kỳ, bang Wyoming, vườn quốc gia Yellowstone.

Một chiếc xe du lịch lớn đang đều đều chạy qua đường quốc lộ, rẽ vào cửa lớn của công viên, lái về hướng bãi đỗ.

"Vườn quốc gia Yellowstone thường mở cửa từ tháng ba tới tháng mười một..." Trong xe du lịch, hướng dẫn viên giới thiệu từng câu từng chữ, "Nhưng năm nay thời tiết lạnh đặc biệt sớm, bây giờ mới đầu tháng mười mà công viên đã chuẩn bị đóng cửa rồi. Các bạn coi như sẽ là lượt khách du lịch cuối cùng trong năm nay".

Lúc này Chúc Tịnh đang ngồi một mình trên dãy ghế cuối cùng, nhắm nghiền mắt, mơ màng nghe giới thiệu từ phía hướng dẫn viên.

Đêm trước khi tới đây, các bạn học nhất thời hưng phấn mà mở party tại nhà. Cô biết ngày hôm sau phải ngồi máy bay đi du lịch, vốn dĩ không định uống quá nhiều. Nhưng cuối cùng vào lúc chơi trò chơi, cô lại đen đủi, thua từ đầu đến cuối, đành liên tục bị phạt rượu theo đúng quy định.

Choáng váng tưởng chết, Tăng Tự lúc này đang ngồi trước mặt cô có chút lo lắng nhưng lại quay đầu cười đểu: "Tịnh gia, cậu còn gắng gượng được không? Chỗ mình có túi ni lông nhá!".

Cô xong, he hé mắt nhìn. Ánh mắt tuy đục nhưng vẻ sắc bén mọi ngày vẫn không hề giảm bớt.

Tăng Tự nhìn vào mắt cô hai giây rồi giơ cao hai tay lên, lặng lẽ quay trở về.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đỗ vào đúng vị trí. Chúc Tịnh cảm thấy cơn đau đầu càng lúc càng dữ dội, mũi cũng tắc nghẹn phần nào. Cô nghĩ bụng có khi nào là cảm cúm không, nhưng lúc này cũng chỉ còn cách cắn răng ngồi dậy khỏi ghế.

Hướng dẫn viên đứng ở đầu xe, đợi họ lần lượt xuống xe, đếm đầu người. Tới lượt cô, người cuối cùng bước xuống, ông bác ấy cũng có phần sửng sốt, kinh ngạc mà có phần khinh bỉ: "Cô bé, cháu ăn mặc thế này đi du lịch à?!".

Chúc Tịnh bị ông ta nói vậy cũng dừng bước, quay đầu nhìn lại chiếc váy liền màu đen và chiếc giày cao gót mười phân mình đi từ trên máy bay xuống tới giờ, lãnh đạm đáp: "Chú giúp cháu điền một tờ giấy bảo đảm đi, trong túi xách của cháu còn một chiếc kính râm nữa".

Đám "đồng bào" đã học cùng cô bốn năm trong trường Y, hiểu sâu sắc cá tính của cô giờ phút này chỉ yên lặng đứng bên quan sát, tiếng cười đã trượt tới bên môi sắp bục ra ngoài vẫn cứ phải cố mà nuốt xuống.

Nhưng ai ngờ, đúng lúc này vẫn có một tiếng cười không sợ chết truyền tới cắt ngang. Tiếng cười này không nặng không nhẹ mà vẫn đủ khiến mọi người có mặt đều nghe rõ ràng.

Tất cả mọi người, bao gồm Chúc Tịnh, đều nhất loạt nhìn về phía âm thanh phát ra.

Họ thấy người ấy đứng tách hẳn ra khỏi đám đông, là một người đàn ông xa lạ với mái tóc đen, cao phải đến mét chín. Anh mặc một chiếc áo khoác thể thao rộng rãi phù hợp với việc leo núi, chiếc sơ mi bên trong bung đại hai cúc cổ, loáng thoáng nhìn thấy được máu trắng nổi bật trước ngực.

3

Còn gương mặt kia thì càng kinh hồn bạt vía hơn, ngũ quan không chê vào đâu được, một đôi mắt màu nâu nhạt, phản chiếu ánh sáng như hổ phách.

Một người đàn ông với dòng máu lai không rõ danh tính.

Chúc Tịnh nhìn chăm chú người đàn ông nổi bật ấy, cứ cảm thấy có chút quen thuộc đến kỳ lạ. Anh ta cũng mỉm cười đáp lại cái nhìn của cô nãy giờ.

"Meng Fang Yan?"

Hướng dẫn viên lật giở danh sách trên tay, "Đoàn du lịch mà tôi dẫn vốn chỉ có nhóm sinh viên từ Anh trở về. Cậu hôm qua mới đột xuất muốn gia nhập, phải không?".

Mạnh Phương Ngôn ngước mắt lên, "Đúng vậy".

"Vậy thì, mấy ngày tiếp theo đây cậu sẽ cùng hoạt động với họ."

Hướng dẫn viên vỗ vai anh, nhiệt tình dặn dò: "Nhớ là đừng đi riêng lẻ, với diện tích của công việc Yellowstone thì khó tìm người mất tích lắm đấy".

"Xin cảm ơn."

Sau đó, cả đoàn người cùng với hướng dẫn viên vào ở tại một khách sạn bên trong công viên, còn chàng trai duy nhất không thuộc đoàn của Chúc Tịnh lại chẳng mấy chốc đã thân thiết được với tất cả mọi người.

"Này, anh chàng đẹp trai." Tăng Kỳ lúc trước vẫn đi sát bên cạnh Chúc Tịnh, giờ đặc biệt rảo bước tới bên cạnh anh: "Tên đầy đủ của anh là gì vậy?".

"Tôi tên là Mạnh Phương Ngôn, Mạnh trong Mạnh Tử, Phương trong lập phương và ngôn trong ngôn ngữ." Nhìn thấy vũng nước phía trước, anh lập tức giúp Tăng Kỳ nhấc hành lý lên một cách rất đàn ông.

"Chào anh, chào anh. Anh cứ gọi em là Tiểu Thất." Tăng Kỳ cố tình nở một nụ cười dễ thương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!