Sau khi xuống khỏi sân khấu, Chúc Tịnh không trở về bàn tiệc mà men theo cánh gà, tới phòng thay đồ của cô dâu.
Chúc Dung Dung chẳng mấy chốc đã được phù dâu cùng một đám thợ trang điểm vây quanh cùng đi về phòng, thay bộ váy thứ hai. Đẩy cả ra, phát hiện cô ở đó, Chúc Dung Dung hơi bất ngờ, "Chị, sao chị lại ở đây?".
Cô bước từng bước tới trước mặt cô ta, không chút biểu cảm.
Sau đó, dưới cái nhìn ngỡ ngàng của Chúc Dung Dung, cô hất thẳng ly rượu vang giấu đằng sau lưng vào mặt cô ta, với tốc độ mà cô ta trở tay không kịp.
Lớp trang điểm và váy vóc trong phút chốc bị hủy hoại, Chúc Dung Dung lập tức kêu lên thất thanh, cùng với đó là tiếng ly rượu vỡ tan tành, vang lên âm thanh chói tai. Cô xách vạt váy lên, bước ra khỏi phòng không hề dừng lại.
Mọi người trong phòng đều sững sờ vì cảnh tượng này. Vài giây sau, Chúc Dung Dung với dáng vẻ thảm hại mới bật dậy, vừa chửi mắng vừa đuổi theo cô ra ngoài. Đúng lúc này, Chu Dịch Kỳ không biết từ đâu nhận được tin, hốt hoảng chạy tới, nhìn thấy Chúc Tịnh đi ngang qua mình, anh ta vội lao vào phòng thay đồ, chặn Chúc Dung Dung đang bừng bừng phẫn nộ lại.
"Chu Dịch Kỳ, mẹ kiếp, anh đừng cản tôi! Anh tưởng tôi không biết anh vẫn còn yêu con đàn bà đê tiện đó sao?! Anh tránh ra cho tôi!"
"Dung Dung, em đừng vậy..."
...
Tiếng ngăn cản bất lực của Chu Dịch Kỳ bị tiếng hét inh ỏi của Chúc Dung Dung nhấn chìm, từng tiếng từng tiếng vọng trong không gian khách sạn. Chúc Kính Quốc, Quản Tâm,... càng lúc càng có nhiều người vội vàng lao về phía phòng thay đồ, thậm chí chẳng ai kịp chú ý tới cô, một người đang một mình bước ngược đám đông.
Ra tới ngoài khách sạn, Chúc Tịnh ngồi phịch xuống một bồn hoa bên cạnh đài phun nước.
Thành phố T đêm nay thậm chí còn không có trăng. Cô dựa lưng vào chiếc cột lạnh lẽo, cúi đầu, nhắm nghiền mắt lại, giống như một người cực kỳ buồn ngủ, nằm im dưới bóng tối khổng lồ này.
Ngồi rất lâu, cho tới khi cô cảm giác cánh tay để hở ra ngoài của mình cũng đã lạnh ngắt, cô mới mở mắt ra.
Chẳng biết từ lúc nào, trong tầm mắt đã xuất hiện hình ảnh một chiếc ủng leo núi của nam màu cà phê, dường như người đó đã đứng lâu lắm rồi.
Trái tim chợt run lên, cô ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo của Mạnh Phương Ngôn thấp thoáng dưới vành mũ lưỡi trai, lúc sáng lúc tối, đẹp đến không chân thực.
Anh như một người khách bộ hành trong đêm tối, cả ánh mắt anh nhìn cô chăm chú cũng giống một đầm nước đen ngòm không thấy đáy.
Chúc Tịnh khẽ mấp máy môi, anh đã nhẹ nhàng khoác một chiếc áo lên người cô.
"Mạnh Phương Ngôn", giọng cô lúc này khản đặc như tiếng một cây đàn cũ kỹ, "Anh rảnh rỗi thật đấy, anh thích giậu đổ bìm leo vậy sao?".
Suốt cuộc hành trình từ công viên Yellowstone tới thành phố T, rời đi rồi quay lại.
Lần nào, vào lúc cô khó coi nhất, điên rồ nhất, anh cũng đứng ngắm cô say mê. Cô thậm chí còn nghi ngờ có phải anh chuyên thích lấy việc cười cô làm vui hay không.
"Tôi tới để đón người tạt rượu, chứ không phải để cứu kẻ bị tạt." Anh hạ thấp giọng, "Xem ra trí nhớ của em thật sự đáng quan ngại đấy, khiếm khuyết vô cùng".
Khi nào em cần tôi, tôi nhất định sẽ lại xuất hiện một lần nữa.
Vài hôm trước khi anh đi từng nói với cô câu này, thật ra cô không hề quên.
"Chúc Tịnh", anh thấy cô im lặng, bỗng nhiên chậm rãi ngồi xuống trước mặt cô, "Em cảm thấy em đã là người cô đơn nhất, đáng thương nhất cuộc đời này rồi sao?".
"
"Không phải ư?" Cô bật lại.
Anh bình tĩnh nhìn vào mắt cô. Ban đầu cô không muốn nhìn anh, cuối cùng vẫn bị ánh mắt sáng rực như lửa ấy ép buộc.
"Vậy thì", anh nói, "Cùng tôi rời khỏi đây nhé, được không?".
"Rời khỏi đây rồi, em sẽ lại tiếp tục làm một kẻ hèn nhát."
Chúc Tịnh sững lại, một lúc sau, cô lườm anh, "Đi đâu?".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!