Chương 68: Ngoại Truyện 4 - Cuộc Sống Sau Khi Kết Hôn [2]

Giang Tùy Châu không thích trẻ con cho lắm, Quan Hề lại là người sợ bị phá dáng, cho nên sau khi cưới họ vẫn luôn dùng biện pháp tránh thai. Cho đến hai năm sau, Quan Hề có ý định sinh con, hai người mới thong thả chuẩn bị có một đứa con.

Trước đây có con gái Nhuế Nhuế của Quan Tri Ý, Quan Hề thích bé gái hơn một chút, vì cô cũng muốn chải chuốt cho con như búp bê giống như Quan Tri Ý. Mặc quần áo thật đẹp, đeo trang sức thật bắt mắt, lớn lên còn có thể đi mua sắm cùng mẹ.

Nhưng sau đó cô lại sinh ra một bé trai.

Ban đầu cô thấy hơi rầu rĩ, cảm thấy sau này không có ai thừa kế đống trang sức của cô. Nhưng sau đó nghĩ lại, mấy năm sau bé con lớn lên sẽ trở thành phiên bản thu nhỏ của Giang Tùy Châu, như vậy cũng rất thú vị.

Sau khi sinh con được một năm, cô mới bắt đầu quay lại công việc, bắt đầu chuyến du lịch xa nhà.

Chuyến đi đó kéo dài tổng cộng mười ngày. Ban đầu cô cảm thấy đã lâu mình không đi xa, lần này đi xa nhất định sẽ rất tung tăng, nhưng không ngờ, xa nhà lâu lại nhớ nhóc con ở nhà vô cùng.

Sau khi hoàn thành hành trình sớm hơn dự định, một mình cô đổi vé, quay về trước.

Sau khi về đến nhà, hành lý còn chưa dỡ xuống cô đã lao vào trong nhà, "Cục cưng ~ Mẹ về rồi đây~"

"Hề Hề? Sao cháu đã về rồi?" Dì Trân ngạc nhiên ra đón cô.

Sau khi con trai ra đời, dì Trân liền đến nhà cô. Bà ấy là kiểu người mời mấy bảo mẫu cũng không yên tâm, khăng khăng muốn đến đây giúp cô chăm con.

Quan Hề hỏi: "Dì Trân, cục cưng đâu rồi ạ? Sao không ở dưới nhà chơi vậy?"

"Hôm nay Tùy Châu đưa cục cưng ra ngoài rồi, ấy? Không phải ngày mai cháu mới về sao, sao lại về sớm vậy, cũng chẳng ai nói cho dì cả."

"Chỉ là bỗng nhiên muốn về nhà sớm một chút." Quan Hề nói: "Anh ấy đưa nhóc con đi đâu ạ?"

"Nói là mấy người bạn gọi qua, nên đưa đi rồi, đi đâu thì dì không hỏi."

"Ồ, vậy để cháu gọi điện cho anh ấy."

"Được."

Quan Hề vừa gọi điện cho Giang Tùy Châu, vừa ra hiệu cho tài xế chuyển hành lý vào nhà.

Lúc này, Giang Tùy Châu đang ở trong hội sở của Tống Lê. Lẽ ra hôm nay anh không định đưa con ra ngoài bàn công chuyện, nhưng con người Tống Lê quá nhiệt tình, khăng khăng nói muốn gặp thằng bé.

Anh nghĩ dù gì Quan Hề cũng không ở nhà, thế là cũng mang con đi ra ngoài.

"A Từ, đến đây nào đến đây nào." Lúc này, Tống Lê đang ngồi xổm giữa phòng bao, gọi Giang Từ đang đứng bên chân Giang Tùy Châu.

Nhưng nhóc Giang Từ không hề để ý anh ta, nhìn anh ta một cái, lại nằm nhoài trên đùi Giang Tùy Châu.

Tống Lê không bỏ cuộc, vừa cầm đồ chơi vừa tỏ ra dễ thương, "Cục cưng, ở đây có xe nè, con qua đây thì cái xe này là của con, nhìn chú này nhìn chú này."

Cái má phúng phính của nhóc Giang Từ áp vào đùi Giang Tùy Châu, nghiêng đầu nhìn người xung quanh, đôi mắt lấp lánh, đáng yêu vô cùng.

"Ai da, con qua đi mà, A Từ, A Từ à ~"

Có lẽ là giọng anh ta quá vang quá phiền, cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của Giang Từ.

Nhóc Giang Từ nhấc đầu lên, nghiêng nghiêng ngả ngả đi hai bước về phía Tống Lê. Vào lúc Tống Lê cảm thấy mình đã "dụ dỗ" được cậu nhóc thì cậu nhóc xoay phắt lại, quay về bên cạnh Giang Tùy Châu.

"..."

"Muahahahha... Tống Lê, ông từ bỏ đi." Bên cạnh có người cười nhạo.

Tống Lê: "Bỏ cái gì mà bỏ, thằng nhóc này chỉ sợ người lạ mới không cho tôi bế! Giang Tùy Châu, phiền ông về sau đưa nó đến chỗ tôi, tôi phải bồi dưỡng tình cảm với nó! Ba nuôi ở ngay đây cũng không cho bế còn ra thể thống gì!"

Giang Tùy Châu liếc anh ta một cái, "Ông trở thành ba nuôi từ khi nào thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!