Chương 39: (Vô Đề)

Nghĩ rõ ràng rồi phải quay về, anh nói về thì về á, cô không có tùy ý như vậy đâu!

Nhưng mà…tối hôm qua anh không biết gì thật sao, anh thật sự muốn ở bên cạnh cô, rất…rất thích cô à?

Quan Hề đẩy cánh cửa khép hờ ra, đi vào, cơm cũng chẳng muốn ăn nữa, mặt đỏ bừng, đi thẳng vào phòng.

"Quan Hề---" Ngụy Tu Dương gọi một tiếng.

Đáp lại là tiếng cửa phòng bị đóng sập.

Ngụy Tu Dương đặt đũa xuống, đứng dậy đi ra ngoài cửa. Thời điểm cậu đi ra ngoài, Giang Tùy Châu vẫn chưa đi, ngay cả thang máy cũng chưa ấn, anh chỉ đứng ở đó, không biết đang suy nghĩ gì.

Ngụy Tu Dương đóng cửa lại, nhìn anh: "Nếu chị ấy đã muốn chia tay, không phải anh nên buông bỏ chị ấy rồi sao."

Ngụy Tu Dương rất ít khi nói chuyện với anh, Giang Tùy Châu thấy cậu cũng đi ra từ trong căn hộ này, mắt hơi híp lại.

Không phải anh nên buông bỏ chị ấy rồi sao.

Câu nói này của Ngụy Tu Dương khiến Giang Tùy Châu nhớ đến những năm tháng còn là học sinh, khi đó Ngụy Tu Dương cũng nói một câu tương tự như vậy với anh, cậu ta nói, anh không thích Quan Hề, không thể buông tay sao.

Khi đó anh trả lời thế nào?

Anh đã nói, dù anh không thích, nhưng đương nhiên cô vẫn muốn ở bên cạnh anh.

Khi ấy Ngụy Tu Dương rất tức giận, xông lên đánh nhau một trận với anh, dù không đánh đến mức thê thảm gì, nhưng sau đó hai người cũng rất ít khi nói chuyện. Mỗi lần gặp nhau đều lạnh lùng nhìn đối phương, dù một câu cũng lười nói với đối phương.

Nhưng hôm nay Ngụy Tu Dương lại hỏi câu này lần nữa, trong lòng Giang Tùy Châu biết câu trả lời của mình đã khác.

"Buông bỏ cô ấy sao?" Giang Tùy Châu nở một nụ cười nhạt, giọng nói lạnh lùng đầy sự mỉa mai: "Không thể nào."

Ngụy Tu Dương siết chặt quả đấm, cố hết sức đè ép cơn tức giận trong lòng: "Bây giờ chị ấy không cần anh, mối quan hệ giả dối của hai người đã tan vỡ rồi, anh còn níu kéo chị ấy làm gì? Nếu anh không yêu chị ấy, tại sao lại không thể---"

"Ai nói tôi không yêu cô ấy."

Ngụy Tu Dương ngây người: "Cái gì?"

Giang Tùy Châu: "Cậu cho rằng bây giờ tôi đứng đây là vì cái gì?"

"Nhưng cùng lắm anh chỉ muốn lợi dụng chị ấy, Giang Tùy Châu, chỉ có lòng anh mới biết anh có đơn thuần hay không!"

"Tôi rất rõ mình có đơn thuần hay không." Giang Tùy Châu lạnh lùng nói, "Trái lại là cậu đấy Ngụy Tu Dương, cậu có bao nhiêu đơn thuần."

Dường như có gì đó ấn vào huyết mật, Ngụy Tu Dương hơi sững sốt, sắc mặt tái xanh trong nháy mắt.

Giang Tùy Châu đến gần một bước, đôi mắt sắc bén như đang xét xử: "Cậu dùng thân phận thuận tiện của mình để ở lại bên cạnh cô ấy lâu như vậy, rốt cuộc cậu muốn nói gì với cô ấy?"

Cảm giác hệt như bí mật chỉ trong lòng mình biết bị người ta vứt trên đường lộ dưới ánh nắng gay gắt, mỗi lần xe cộ qua lại đều bị nghiền nát.

Ngụy Tu Dương nhìn Giang Tùy Châu, khó mà tin nổi, tay cũng run rẩy.

"Nhưng cậu làm rất khá đó, trước giờ vẫn luôn có chừng có mực. Tôi nghĩ nếu cậu không đúng mực như vậy, tôi chẳng cần nói, Quan Hề nhất định đã đá cậu xa thật xa rồi." Giang Tùy Châu nói một câu tàn nhẫn đến cực điểm, "Nên tốt nhất đừng bao giờ phô bày những tâm tư bẩn thỉu của cậu ra ngoài, đối với cô ấy cậu là gì, cô ấy đối xử với cậu thế nào, cậu cũng biết mà.

Cô ấy sẽ không thể nào tiếp nhận được."

"Rốt cuộc anh…đang nói gì vậy." Từng câu từng chữ như đang len qua kẽ răng đi ra ngoài.

Giang Tùy Châu thôi nhìn, tầm mắt nhìn ra con đường đi bên ngoài cửa sổ, trong lúc nhất thời, sự ác liệt trên người anh được thu hồi kĩ càng.

"Năm tôi học lớp mười, có một lần Quan Hề ngất xỉu trong tiết thể dục, cậu đưa cô ấy đến phòng y tế." Giang Tùy Châu nói, "Cô ấy nằm trong phòng y tế, vừa truyền nước biển vừa ngủ say, cậu đã chăm sóc cô ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!