Chương 34: (Vô Đề)

Nguyễn Thu Bình uể oải mở mắt ra, liếc một cái đã thấy Úc Hoàn ngồi bên cạnh đang cười và nhìn mình với đôi mắt tràn đầy hạnh phúc.

Nguyễn Thu Bình: "......"

Nguyễn Thu Bình cố gắng kiềm chế lắm mới không tặng cho người này một quả đấm vào mặt. Anh hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người, quay lưng lại với Úc Hoàn.

Úc Hoàn luồn hai tay vào trong, ôm eo anh, nhỏ giọng dò hỏi: "Sao Nguyễn Nguyễn phải quay sang chỗ khác?"

Nguyễn Thu Bình: "......"

Bởi vì anh sợ anh không nhịn được đánh mày đó.

Úc Hoàn đặt những chiếc hôn vụn vặt lên gáy Nguyễn Thu Bình, trong giọng nói nhuốm ý cười: "Nguyễn Nguyễn xấu hổ hở?"

Nguyễn Thu Bình: "......"

Nguyễn Thu Bình quay cái đầu cứng đờ của mình lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "... Phắn!"

Lúc mở miệng, anh mới phát hiện giọng của mình cũng mất luôn, vẻ tức giận lập tức hiện lên trong ánh mắt.

Úc Hoàn: "......"

Úc Hoàn lặng lẽ buông lỏng cái tay đang ôm eo Nguyễn Thu Bình ra. Hình như hắn cũng nhớ ra tối hôm qua mình hơi quá đáng, trong lòng lập tức thấy hơi chột dạ. Hắn rủ mi, nói bằng giọng dè chừng: "... Nguyễn Nguyễn đói không? Muốn ăn cơm không? Anh muốn ăn gì, em đi nấu ngay cho anh."

Nguyễn Thu Bình vẫn tức mình đến mức không muốn đếm xỉa gì đến hắn. Anh hung hăng trợn mắt nhìn Úc Hoàn, sau đó lại vùi đầu mình vào trong chăn, tiếp tục ngủ bù........

Nguyễn Thu Bình bị mùi thức ăn đánh thức. Mắt anh còn chưa mở, nhưng mũi thì đã động đậy vì hương thơm này rồi.

Anh từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Úc Hoàn đang đứng gắp thức ăn trong phòng bếp qua cánh cửa mở hờ. Thật ra thì Nguyễn Thu Bình vẫn hơi hơi giận Úc Hoàn, nhưng mà... Anh sờ sờ bụng mình, bắt đầu suy nghĩ xem ăn no quan trọng hơn hay dỗi Úc Hoàn quan trọng hơn.

Hình như Úc Hoàn nghe được tiếng động, hắn lập tức đẩy cửa đi vào. Úc Hoàn mặc chiếc tạp dề màu đen, mặc quần áo ở nhà khiến khí chất của hắn dịu dàng hơn rất nhiều. Hắn nhìn Nguyễn Thu Bình, đôi mắt cong cong, cười tươi rói: "Nguyễn Nguyễn dậy rồi, ăn cơm thôi anh."

Nguyễn Thu Bình vốn muốn thẳng thừng nói không ăn, nhưng khi tầm mắt lướt qua những món ăn thịnh soạn trên bàn, anh không có cách nào có thể nói ra hai chữ kia.

Úc Hoàn chớp mắt, trong đôi mắt tràn đầy mong đợi: "Nguyễn Nguyễn, em nấu rất lâu, anh ăn thử một chút được không? Nếu mấy món đó em nấu không ngon thì em sẽ nấu lại."

Nguyễn Thu Bình bỗng thấy việc ăn no và dỗi Úc Hoàn không hề mâu thuẫn tí nào. Thậm chí anh có thể vừa ăn cơm vừa soi mói, đánh giá thấp thành quả mà Úc Hoàn đã làm, mượn nó để phục thù cho hành động quá đáng của hắn vào tối hôm qua.

Nguyễn Thu Bình càng nghĩ càng hài lòng. Lúc này anh mới vén chăn lên, đi xuống giường.

Nhưng mà lúc anh bắt đầu ngồi vào bàn và ăn những món Úc Hoàn nấu, anh làm sao cũng không thể thốt ra được những lời phê bình.

Nguyễn Thu Bình suy nghĩ một lúc lâu mới nghĩ ra được một khuyết điểm. Anh nhìn Úc Hoàn, cay nghiệt nói: "Này... bát canh gà này ít quá, còn chưa húp được hai hớp đã hết rồi, em nấu kiểu gì đó? Không chuyên nghiệp tí nào!"

Úc Hoàn cười một tiếng: "Vậy em nấu cho anh bát nữa."

Nói xong, hắn quay người vào phòng bếp, tiếp tục nấu canh gà.

Nguyễn Thu Bình ăn một lúc, chợt phát hiện ở đầu bàn ăn bên kia, Úc Hoàn còn chưa thèm động đũa. Anh chần chừ một lúc, sau đó nhỏ giọng hỏi: "... Em ăn cơm chưa?"

Nguyễn Thu Bình vừa nói xong thì cũng nhận ra giọng nói của mình quá nhỏ, hơn nữa lại còn khàn, Úc Hoàn đang nấu nướng trong phòng bếp chắc hẳn là không nghe rõ. Lúc này, anh chuẩn bị hỏi lại một lần nữa, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy Úc Hoàn bê bát canh gà đi ra, dịu dàng ấm áp nói: "Chưa, em chưa đói, Nguyễn Nguyễn ăn trước đi đã."

Úc Hoàn đặt bát canh xuống trước mặt Nguyễn Thu Bình. Hắn vừa ngẩng đầu đã thấy Nguyễn Thu Bình híp mắt nhìn mình: "Úc Hoàn, thính lực của em có vấn đề mà đúng không? Trong phòng đứng cách xa từ hai mét là không nghe rõ lời người khác nói rồi mà nhỉ? Sao bây giờ thích lực lại tự dưng tốt hơn rồi?"

Úc Hoàn: "......"

Úc Hoàn suy nghĩ một lúc thì mới nhớ tới vào ngày đầu tiên hắn gặp lại Nguyễn Thu Bình, vì để đứng gần anh thêm một chút, đúng là hắn đã nói dối như vậy.

Hắn ngừng một chút, nói với sắc mặt không đổi: "Em chữa khỏi..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!