Chương 16: (Vô Đề)

"Cho em xin ba đôi đũa khác ạ."

- Úc Hoàn ấn chuông phục vụ bên cạnh bàn ăn. Vẻ mặt của cậu rất bình tĩnh, tựa như người vừa mới nói ra lời kinh thiên động địa vừa nãy không phải là cậu vậy.

"Em yêu ai cơ!"

- Nguyễn Thu Bình lúc này mới phản ứng lại. Anh vỗ một cái vào sau đầu Úc Hoàn - "Em mới biết cái từ "đồng tính luyến ái" được mấy giờ mà đã nhận mình như thế rồi?!"

Rõ ràng lúc xem phim, mặt mũi thằng bé toàn vẻ khiếp sợ như thể vừa mới biết được hai người đàn ông cũng có thể làm loại chuyện đấy. Từ đó đến giờ còn chưa tròn hai tiếng mà đã nhận mình là đồng tính luyến ái... Ai tin được?!

Úc Hoàn che chỗ bị đánh sau đầu mình lại, tức giận quát lên với anh: "Nguyễn Thu Bình!"

"Làm sao!"

- Nguyễn Thu Bình còn quát lớn hơn cậu.

Lồng ngực Úc Hoàn phập phồng không ngừng. Cậu nhìn chằm chằm Nguyễn Thu Bình, đôi mắt đã có chút ửng đỏ.

Nguyễn Thu Bình hơi sợ khi bị cậu trừng mắt như vậy, giọng nói lập tức nhỏ đi vài mức: "Sao mà lại..."

Úc Hoàn đỏ mắt nhìn Nguyễn Thu Bình, sau đó cậu đứng lên, giơ tay lấy áo khoác ở bên người rồi quay đầu bước đi.

Nguyễn Thu Bình: "......"

Nguyễn Thu Bình cũng đứng lên cầm đồ đạc còn sót lại, sau đó nói với hai cô học sinh kia: "Anh xin lỗi, thằng bé đang trong kỳ phản nghịch tuổi dậy thì, nhiều năm về trước anh cũng thế... Khiến các em chê cười rồi. Bàn ăn này được thanh toán rồi, các em cứ ăn đi."

Nói xong, Nguyễn Thu Bình cầm đồ lên rồi đuổi theo Úc Hoàn........

Bởi vì có đôi chân dài nên Úc Hoàn đi rất nhanh. Lúc Nguyễn Thu Bình chạy ra ngoài thì cậu đã đi tới cuối phố rồi.

"Úc Hoàn!"

- Nguyễn Thu Bình gọi tên Úc Hoàn.

Không biết có phải là ảo giác hay không mà anh luôn cảm thấy, sau khi anh gọi tên cậu thì cậu lại đi nhanh hơn một chút.

Rốt cuộc nhóc Úc Hoàn đang khó chịu về điều gì thế không biết...

Nguyễn Thu Bình thở dài, chạy đến chỗ cậu.

Nhưng anh còn chưa chạy được mấy bước thì đã phát hiện dây giày của mình bị tuột hết cả ra. Nguyễn Thu Bình nhíu mày.

Ở đây có nhiều người, nếu anh dừng lại buộc dây giày, nói không chừng lúc ngẩng đầu lên sẽ không thấy Úc Hoàn đâu nữa. Nhưng nếu anh không buộc, không biết anh có thể thoát khỏi lời nguyền 100% sẽ bị ngã khi tuột dây giày hay không...

Đúng lúc Nguyễn Thu Bình đang ngẩn người, một quả bóng cao su loại nhỏ bỗng dưng lăn ra giữa đường.

Nguyễn Thu Bình nhìn quả bóng đó chằm chằm, trong lòng báo động mãnh liệt: Ơ! Chẳng lẽ đây chính là quả bóng sẽ gây ra tai nạn xe cộ trong truyền thuyết?!

Người lái chiếc xe điện sắp sượt qua qua bóng hiển nhiên cũng nhìn thấy cảnh này, cũng nhìn thấy luôn cái bắp chân phải của đứa trẻ đang nhặt bóng.

Cô gái đó căng thẳng, vội vàng vừa ấn phanh vừa theo bản năng đổi hướng ——

"Rầm!"

Xe điện tự dưng đâm phải một chiếc xe máy đang đỗ lại ven đường, mà Nguyễn Thu Bình đứng khá gần chiếc xe máy đó. Anh sợ xe máy đập vào người mình, vội vã lùi về sau để né. Không ngờ rằng anh vừa mới chuyển động thì đã vấp phải dây giày rồi ngã xuống đất. Giây tiếp theo, chiếc xe máy bị xe điện đâm phải tàn nhẫn đập xuống chân của Nguyễn Thu Bình.

Nguyễn Thu Bình: "......"

Chủ xe gây ra tai nạn sợ hãi kêu lên, đứa trẻ ôm quả bóng cao su bắt đầu khóc òa. Nguyễn Thu Bình lặng lẽ ngửa đầu nhìn trời, nặng nề thở dài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!