"Chúng tôi ở bên nhau." Phùng Dã ngồi trong phòng sách nghe đi nghe lại, không biết nghe xong bao nhiêu lần, chỉ là càng nghe càng cảm thấy trong lòng một cảm giác nói không nên lời. Trương Phong Hòa ngữ khí thực bình tĩnh, nghe không ra cậu suy nghĩ gì. Nhưng Phùng Dã cảm thấy thật chói tai, hắn phảng phất nghe được tiếng cười hạnh phúc của đối phương khi nói với hắn.
Hắn ngăn cản bản thân tự hỏi chính mình, hắn e ngại mở hộp Pandora, nếu thật sự làm sợ là sẽ lộ ra những chuyện không hay.
Lộ Nhất Minh gõ cửa, hỏi: "Cơm hộp đem đến rồi, anh không ăn sao?"
Phùng Dã buông di động, đứng dậy đi ra khỏi phòng sách.
Ngồi bên bàn ăn, Lộ Nhất Minh nói vài chuyện thú vị bên ngoài, Phùng Dã nể tình y mà cười to. Trong phòng không khí hoàn thuận vui vẻ.
Đúng rồi, đây không phải là khát vọng sinh hoạt của hắn sao?
Không có Trương Phong Hòa dây dưa, cùng người mình thích nói chuyện trên trời dưới đất, cùng ăn cơm tối, ở cùng nhau dưới một mái nhà, mỗi ngày cùng nhau trải qua, cả hai đều đem đối phương đặt ở trong tim.
Tại sao hắn còn cảm thấy không hài lòng?
Bởi vì Lộ Nhất Minh sẽ không nấu cơm? Hắn cũng sẽ không nấu, hai kẻ ngu ngốc cùng nhau nấu cơm ăn, đây không phải là tình thú sao? Hay vì Lộ Nhất Minh săn sóc hắn chưa đủ? Không giống Trương Phong Hoà luôn ngoan ngoãn phục tùng? Có chuyện sẽ khắc khẩu, cãi nhau, hoà hảo sẽ lại vui. Đây không phải là sinh hoạt bình thường của các cặp đôi sao?
Vì sao hắn vẫn luôn so sánh giữa Lộ Nhất Minh và Trương Phong Hoà.
Càng so sánh, hắn càng không khống chế được mình nghĩ về Trương Phong Hoà.
Tận sâu trong lòng, hắn vẫn luôn cảm thấy Trương Phong Hoà không tốt. Có rất nhiều rất nhiều điểm hắn không thích, so với những gì hắn nghĩ cũng không dính líu đến. Thật có chút vô sỉ.
Buổi tối khi ngủ, Phùng Dã cự tuyệt Lộ Nhất Minh cầu hoan. Trên thực tế, mỗi lần làm chuyện ân ái tại phòng ngủ, đều sẽ làm hắn nhớ đến mình và Trương Phong Hoà ăn ý.
Chỉ có chuyện này hắn không thể phủ nhận, thân thể Trương Phong Hoà so với Lộ Nhất Minh, thì cậu luôn hấp dẫn hơn.
Bất quá làm tình cùng yêu đương không quan hệ, Phùng Dã vẫn luôn cho là như vậy.
Trương Phong Hoà gửi voice qua có chút ân hận, hối hận vì lấy Trương Tự làm bình phong. Cho nên khi Trương Tự mời cậu đi ăn cơm, không cần suy nghĩ cũng đã nhận lời.
Hai người ngồi ở tiệm cơm vừa nói chuyện vừa chờ đồ ăn.
Trương Tự nói:"Tôi add WeChat của Triệu Lệ rồi."
"Ừ." Trương Phong Hoà uống một ngụm trà, sau nhớ đến cái gì, lập tức ho khan.
Trương Tự giúp cậu vỗ vỗ vai, tiếp tục nói:"Tôi nhìn thấy anh ấy gửi ảnh cho bạn bè trong giới."
"Thấy rồi?" Trương Phong Hoà nghĩ đến Triệu Lệ làm điều bậy, bất giác trong nháy mắt mặt đỏ bừng. "Cậu đừng để ý, Lệ Lệ luôn trêu người khác như vậy........ Rửng mỡ..."
"Tôi không ngại mà". Trương Tự cười cười.
"Hơn nữa,............. bức ảnh kia, chụp rất tốt." Trương Tự nói xong liền lấy di động ra,"Chúng ta nhìn rất xứng đôi."
"Anh nói xem?" Trương Tự nhìn Trương Phong Hoà, vẻ mặt cầu đáp lại.
Trương Phong Hoà có chút xấu hổ."À......... Cậu rất đẹp trai."
"Tôi nói rồi, tôi muốn theo đuổi anh." Trương Tự tiếp tục nói,"Hơn nữa ở bên cạnh anh luôn có cảm giác rất quen thuộc, anh thật sự không muốn cùng tôi thử xem?"
"......" Trương Phong Hoà cúi đầu không nói gì thêm. Lúc này người phục vụ vừa lúc bưng đồ ăn lên, Trương Phong Hòa vội nói: "Ăn trước đi, ăn xong lại nói."
Trương Tự gật gật đầu.
Cơm nước xong, hai người đều có chút no rồi, liền dọc theo đường nhỏ tản bộ. Ánh trăng lên cao, đem bóng 2 người kéo thật dài. Trương Tự quay đầu lại, hỏi: "Nghĩ xong chưa?"
Trương Phong Hòa như cũ trầm mặc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!