Chương 45: (Vô Đề)

Mùa đông ở thành phố A thời tiết vẫn như cũ rét lạnh, tuy nhiên năm nay Trương Phong Hòa lại có người làm ấm chăn. Vừa lên giường đã bị người ôm chặt lấy, cậu nhẹ nhàng than thở, Phùng Dã thân cứng đờ, làm Trương Phong Hòa âm thầm bật cười.

Phùng Dã duỗi tay nhéo mông cậu, bất mãn nói: "Nếu không phải thấy hôm nay em mệt mỏi đến vậy chắc chắn anh sẽ không bỏ qua."

Trương Phong Hòa hôm nay tăng ca đến khuya, thật sự không còn sức cùng Phùng Dã lăn giường.

Nghĩ đến lúc sáng nói chuyện điện thoại với Phùng mẫu, Phùng Dã hỏi:" Khi nào thì em cùng anh về nhà ra mắt cha mẹ?"

"A?" Đang chuẩn bị ngủ Trương Phong Hòa nghe được lời này, ngẩn người. "Chưa đến lúc mà."

"Sao lại chưa đến lúc, chúng ta quen nhau 7 năm rồi, mẹ anh rất mong sớm được ôm cháu đó."

"Lăn......"

Tuy Phùng Dã chỉ cần người bên cạnh cũng đủ hạnh phúc rồi, nhưng khi nghe Trương Phong Hòa không chịu về nhà với hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn.

Trương Phong Hòa trả lời, vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Lần comeout ngượng ngùng đó, Trương Phong Hòa vẫn không dám mặt dày đến gặp cha mẹ hắn.

"Đã là chuyện cũ rồi, mẹ anh sớm đã quên." Phùng Dã túm tay Trương Phong Hòa, ép cậu đồng ý. Trương Phong Hòa chỉ có thể bất đắc dĩ nói:"Nếu không chờ qua năm nhé?"

Nghe Trương Phong Hòa nói như vậy, Phùng Dã mới buông tha cậu. Lúc sau thấy Trương Phong Hòa mơ màng sắp ngủ, Phùng Dã không hỏi thêm nữa, yên lặng để cậu ngủ.

Sinh nhật 28 tuổi năm nay của Trương Phong Hòa, Phùng Dã tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu, mời hết tất cả bạn bè, chính thức giới thiệu Trương Phong Hòa.

Bạn bè của họ đều biết chuyện giữa Trương Phong Hòa và Phùng Dã, ngay lúc nghe bọn họ ở bên nhau cứ nghĩ là đùa giỡn, hiện tại nhìn Phùng Dã mới biết là chuyện thật.

Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, ngoài mặt vẫn phải cười đùa.

Phùng Dã đẩy bánh sinh nhật đến trước mặt Trương Phong Hòa, Trương Phong Hòa ngây ngẩn cả người. Cậu cứ nghĩ năm nay sẽ cùng thế giới 2 người cùng trải qua sinh nhật, không nghĩ Phùng Dã lại làm rình rang.

Phùng Dã đứng trước mặt cậu, nói:"Sinh nhật vui vẻ."

Phía sau có người nhẹ nhàng đẩy Trương Phong Hòa, "Còn thất thần làm gì, mau thổi nến!"

"Thổi đi thổi đi!" Mọi người đều ồn ào.

Trương Phong Hòa phục hồi tinh thần lại, nhắm hai mắt cầu nguyện, sau đó khom lưng thổi nến. Lúc mở to mắt lại nhìn thấy Phùng Dã quỳ gối trước mặt cậu, từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong có một chiếc nhẫn kim cương.

Trương Phong Hòa nghe được tiếng Phùng Dã vang bên tai nói, Trương Phong Hòa, chúng ta kết hôn đi!

Nước mắt không ngừng rơi xuống.

Đây là lần đầu tiên Phùng Dã cùng Trương Phong Hòa ăn sinh nhật, nhưng lại cho cậu bất ngờ lớn. Người chung quanh đều ồn ào, nghiễm nhiên không nghĩ tới Phùng Dã nghiêm túc. Nhưng cũng có người vui mừng thay cậu, là Triệu Lệ.

Trong nháy mắt, đầu Trương Phong Hòa cực kỳ hỗn loạn, cậu nhớ những chuyện cũ đã qua, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Phùng Dã thấy cậu chậm chạp không đồng ý, trong lòng có chút thấp thỏm, sợ Trương Phong Hòa từ chối như lần gặp cha mẹ hắn, rất sợ Trương Phong Hòa sẽ cự tuyệt cùng hắn kết hôn.

Triệu Lệ bên cạnh nói: "Tiểu Phong, mày mau đồng ý đi kẻo Phùng Dã bị trật khớp đó."

Dứt lời, xung quanh rộ lên tiếng cười.

Trương Phong Hòa lúc này mới ý thức được mình chỉ lo khóc, quên chưa đáp lại Phùng Dã. Liền duỗi tay tiếp nhận nhẫn, gật đầu đồng ý.

Phùng Dã vội đứng dậy, ôm Trương Phong Hòa xoay vài vòng, mọi người reo hò hôn đi hôn đi, Phùng Dã cũng không ngại hôn cậu.

Suốt một buổi tối Trương Phong Hòa đều cảm thấy mình như đang đi trên đám mây, mềm như bông. Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ hạnh phúc, hạnh phúc đến mức cậu sợ đây chỉ là giấc mộng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!