Một đêm qua đi, Trương Phong Hòa cả người đau nhức không thôi, riêng Phùng Dã hôm qua cả ngày bực bội hôm nay lại vui sướng vô cùng. Có điều hắn không dám thể hiện ra trước mặt Trương Phong Hoà, chỉ có thể quan tâm cậu bằng cách xoa eo.
Bàn tay xoa theo dần vào nơi không nên chạm, bầu không khí đột nhiên biến đổi. Đúng lúc này, di động đổ chuông.
Là di động của Trương Phong Hoà. Cậu vội vàng vỗ tay Phùng Dã, không để ý người nọ sắc mặt đen xì, lấy di động ra xem. Là Triệu Lệ gọi.
Nhấn nghe, phía Triệu Lệ rất ồn ào đánh tan yên tĩnh bên Trương Phong Hoà. "Tiểu Phong, hôm qua thế nào hả, phê hay không phê?"
Rõ ràng là chế nhạo mà, Trương Phong Hòa nghe xong không khỏi nhớ đến đêm qua, mặt bỗng đỏ lên, thẹn quá thành giận:"Lăn lăn lăn, làm người không nên xen vào việc người khác."
"Tao thích thế." Triệu Lệ không để bụng, lại nói:"Giờ tao đang trên đường đến sân bay, hành lý của tao lát nữa mày đem lại đây nhé."
"Mày về sao?" Nghe Triệu Lệ chuẩn bị đi, Trương Phong Hòa cảm thấy nhanh. "Không ở lại chơi thêm mấy ngày?"
"Ở lại thêm Phùng Dã chắc chắn sẽ chém chết tao, bóng đèn này biết thân biết phận lắm." Triệu Lệ cười hì hì nói vài câu, nhắn Phùng Dã nhớ đưa phong bì cho hắn.
Nghe xong, Phùng Dã mặt đen lại.
Tiễn Triệu Lệ đi rồi, chỉ còn lại thế giới 2 người. Phùng Dã mong mà không được, 2 ngày vừa rồi thật sự quá khổ. Từ khi tái hợp 2 người vẫn thường xuyên ôm nhau ngủ, có lúc không làm gì nhưng vẫn duy trì thói quen này.
Triệu Lệ đến chiếm phòng bên kia làm Phùng Dã thật sự cô đơn.
Trương Phong Hoà sau khi hẹn hò với Phùng Dã mới biết người này chiếm hữu dục rất mạnh. Tuy quen biết nhiều năm như vậy, nhưng Trương Phong Hoà vẫn luôn quen với Phùng Dã lạnh nhạt khinh thường cậu, chưa bao giờ thấy qua Phùng Dã khi yêu sẽ thế nào.
Cậu có cảm giác rất thú vị, hệt như mới quen biết Phùng Dã.
*
Mấy ngày qua, Trương Phong Hoà vẫn luôn suy nghĩ về chuyện xin nghỉ.
Từ Ảnh xin thôi việc, những chuyện đồn đãi đến tai Trương Phong Hoà khiến cậu cảm thấy không thoải mái. Hơn nữa ở lại thành phố S, Phùng Dã liên tục chạy qua 2 bên, Trương Phong Hoà sợ hắn mệt mỏi, quyết định rời khỏi nơi này xin 1 công việc mới tại thành phố A.
Đem quyết định nói cho Phùng Dã nghe, Phùng Dã đương nhiên không phản đối.
Thành phố A mới là quê hương, Trương Phong Hoà muốn về đương nhiên Phùng Dã đồng ý.
Đặc biệt người trong nhà luôn hối thúc hắn dẫn Trương Phong Hoà về nhà ra mắt, Phùng Dã vẫn chờ đợi ngày này.
Nộp đơn xin thôi việc, bàn giao công việc xong, Trương Phong Hoà liền cùng Phùng Dã quay lại thành phố A. Máy bay sắp hạ cánh, nhìn qua cửa sổ là khung cảnh quen thuộc, Trương Phong Hoà cảm thấy không còn cảm giác chán chường như trước. Nắm chặt tay Phùng Dã, Trương Phong Hoà mỉm cười nhìn hắn.
Đáp lại cậu là đôi mắt ngập tràn tình yêu của Phùng Dã.
Trở về thành phố A, ngoại trừ tìm công việc mới còn phải tìm nhà. Trước khi tìm được nhà, Trương Phong Hoà đành ở tạm chung với Phùng Dã.
Nhưng Phùng Dã đã có tính toán, nếu Trương Phong Hoà ở chung với hắn rồi, hắn nhất định sẽ không thả cậu đi.
Cho nên khi nhìn thấy Trương Phong Hoà lên mạng tìm thuê nhà, hắn có chút ngốc, hỏi:"Em định rời đi à?"
"Ừ." Trương Phong Hoà vẻ mặt đương nhiên nói:"Làm sao không biết xấu hổ ở lại chứ."
Ánh mắt Phùng Dã lập tức âm trầm, hắn lại gần Trương Phong Hoà, nâng cằm đối phương hỏi:"Ở lại đây không tốt sao?"
"A?"
Qua 2-3 phút, Trương Phong Hoà mới hiểu ý Phùng Dã.
Đây là đề nghị cậu..... ở chung?
"Mỗi buổi sáng tỉnh dậy có thể thấy anh, tan tầm về có bữa cơm nóng hổi chờ em, cùng nhau ăn cơm tắm rửa ngủ chung..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!