Chương 34: (Vô Đề)

Về đến nhà, Trương Phong Hòa vẫn không quên nhìn xung quanh một lát, nhìn cửa cách vách vẫn đóng như cũ, Trương Phong Hoà thở dài, xoay người trở về phòng. Buổi tối tán gẫu cùng Triệu Lệ, cậu do dự hỏi:"Lệ Lệ, mày có biết Phùng Dã còn ở thành phố A không?"

"Cái gì?" Triệu Lệ cho rằng mình nghe lầm, "Mày hỏi thăm về Phùng Dã à? Anh ta không ở thành phố A thì ở đâu?"

Triệu Lệ cũng không biết nơi ở Phùng Dã.

Trương Phong Hòa nghĩ nghĩ, vẫn là đem những nghi vấn kể cho Triệu Lệ nghe. Triệu Lệ nghe xong, hỏi:"Mày dám chắc người đó là Phùng Dã?"

Trương Phong Hoà chắc chắn người đó là Phùng Dã. Người khác cậu có thể nhận sai, nhưng riêng Phùng Dã, cậu chưa bao giờ sai. Phùng Dã, hắn không có khả năng nhận sai. Trong khoảng thời gian này cậu vẫn luôn đợi Phùng Dã xuất hiện lần nữa, muốn hỏi hắn tại sao lại theo dõi mình, nhưng từ ngày đó, Phùng Dã cũng không xuất hiện. Triệu Lệ cũng không thấy hắn.

Trương Phong Hoà đã nhắn WeChat, nhưng vẫn không thấy hồi âm.

Vốn định nhờ Triệu Lệ gọi Dương Thích hỗ trợ hỏi thăm, nhưng khi nhắc đến Dương Thích, Triệu Lệ trầm mặc. Trương Phong Hòa nhận thấy được hai người xảy ra chuyện, chần chờ nói:"2 người trục trặc à?"

"Còn có thể thế nào, rã rồi!" Triệu Lệ bình thản.

Ngày hôm đó Triệu Lệ trở về cãi nhau 1 trận với Dương Thích, tan rã trong không vui, cũng không liên lạc với nhau. Triệu Lệ sống rất tốt, tuy những ngày đầu có chút không quen, nhưng mau chóng khôi phục, tiếp tục chơi đùa như những ngày trước. Thiếu Dương Thích, hắn vẫn có ong bướm vây quanh, việc gì phải sầu não?

Huống hồ hắn cùng Dương Thích, cũng đâu phải là 1 mối quan hệ thật sự.

Triệu Lệ nghĩ thông suốt, cũng không như năm đó, bị Dương Thích vứt bỏ đau lòng muốn chết. Trương Phong Hoà nghĩ đến Triệu Lệ năm đó 2 mắt đẫm lệ khóc lóc, hiện tại lại có thể ung dung bình thản, không khỏi cảm thấy thời gian thật sự có thể thay đổi một người.

Lần này đến thành phố A công tác, đồng hành cùng Trương Phong Hoà còn có Từ Ảnh. Vì lần này hợp tác với Phùng thị, nên công ty rất coi trọng. Nhưng mà đến thành phố A ngày đầu tiên, Từ Ảnh liền phát sốt ngã bệnh, vì không để chậm trễ công việc, Trương Phong Hoà đi một mình đến tập đoàn Phùng thị.

Đến Phùng thị, Trương Phong Hòa có chút không được tự nhiên. Cậu biết Phùng thị cùng Phùng Dã đương nhiên có quan hệ, hơn nữa người đứng đầu tập đoàn là anh trai Phùng Dã

- Phùng Dạng. May mắn cậu chỉ đại diện công ty đến hợp tác làm ăn nhỏ, không đến mức phải gặp ông chủ. Hít sâu một hơi, bước vào cửa.

Đi đến quầy lễ tân, đang định nói ý định đến, bả vai bị người nhẹ nhàng vỗ vỗ, Trương Phong Hòa quay đầu lại nhìn, phút chốc ngẩn người.

Thật là càng sợ càng dễ gặp.

Người nọ cười nói:"Là cậu thật à, Trương Phong Hoà?"

Trương Phong Hòa cười cười, duỗi tay nói: "Phùng tổng, chào ngài!"

Khách khí đến lạ.

Phùng Dạng sửng sốt, nhìn Trương Phong Hoà thân mặc tây trang cầm cặp công văn, liền hiểu ra:"Đến vì công việc à?"

Nói xong cũng mặc kệ Trương Phong Hòa không được tự nhiên, bắt lấy tay đối phương, kéo vào trong thang máy chuyên dụng cho chủ tịch. Không quen cùng người lạ tiếp xúc Trương Phong Hoà bỗng chốc xấu hổ, không nghĩ Phùng Dạng tự nhiên như vậy.

Thang máy đến tầng cao nhất rồi dừng lại, Phùng Dạng đưa Trương Phong Hoà đến văn phòng. Cởi caravat xuống, Phùng Dạng ngồi xuống sofa, cười cười, bảo Trương Phong Hoà đừng câu nệ. Thư ký đem trà ngon vào tiếp khách, nhìn chủ tịch ngày thường trầm ổn giờ lại thoải mái trước mặt người lạ, có chút ngạc nhiên. Đi ra ngoài, biết ý đóng cửa lại.

Trương Phong Hoà không biết rõ về Phùng Dạng, chỉ có thể cùng Phùng Dã nói về công việc. Nói đến công việc, Phùng Dạng thu hồi thái độ tươi cười, cũng không vì Trương Phong Hoà mà nhẹ tay.

2 người ngồi trong văn phòng nói chuyện đến trưa, khi việc ký kết còn chưa rõ ràng, Phùng Dạng lại nói:"Tôi xem thời gian không còn sớm, hay chúng ta đi ăn cơm nhé."

Trương Phong Hoà không thể từ chối. Trong thang máy, Trương Phong Hoà hướng Phùng Dạng nói cảm ơn. Vốn dĩ hợp tác lần này không đủ tư cách có thể đàm phán với Phùng Dạng, hiện tại đã đến nơi rồi, Trương Phong Hoà chỉ có thể nói cám ơn.

Phùng Dạng nhìn Trương Phong Hòa, vui vẻ nói:"Đều là người một nhà, khách khí làm gì."

"......" Trương Phong Hoà biết Phùng Dạng hiểu lầm, vội giải thích:"Tôi cùng Phùng Dã không phải quan hệ như mọi người tưởng đâu ạ."

Phùng Dạng đi vào thang máy, cũng không có phản ứng gì với lời giải thích của Trương Phong Hoà. "Thằng em trai ngốc của tôi chạy đến thành phố S là vì cậu, còn nói 2 người không có quan hệ sao?"

"Cái gì?" Trương Phong Hòa tâm run lên.

Tuy biết đêm hôm đó khẳng định là Phùng Dã, nhưng không nhìn rõ được mặt đối phương, Trương Phong Hoà cũng không dám chắc chắn nhiều là hắn. Mà bây giờ lại nghe Phùng Dạng nói Phùng Dã đã đến thành phố S, Trương Phong Hoà càng chắc chắn suy đoán của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!