Phùng Dã đi theo Trương Phong Hoà đến thành phố S, sau khi xuống máy bay cũng đi theo cậu. Không biết nên nói Trương Phong Hoà cảnh giác quá kém, hay kĩ thuật theo dõi của Phùng Dã quá tốt, dọc đường đi Trương Phong Hoà không phát hiện vẫn luôn có người theo sau.
Phùng Dã cũng biết mình làm vậy rất kì quặc, nhưng hắn rất nhớ Trương Phong Hoà, từ lúc Trương Phong Hoà rời khỏi thành phố A, rất lâu rồi hắn không thấy cậu. Rốt cuộc cũng gặp lại, dù chỉ nhìn thấy thân ảnh, hắn vẫn vô cùng thoả mãn.
Đến khi Trương Phong Hoà lên lầu, Phùng Dã mới thu hồi tầm mắt nhớ nhung.
Hắn không dám đến gần, sợ Trương Phong Hoà phát hiện.
Hắn cũng không ở lại thành phố S, ngay trong đêm bay về thành phố A. Tuy rất mệt, nhưng được thấy Trương Phong Hoà, Phùng Dã rất thoả mãn.
Mỗi tuần 1,2 ngày Phùng Dã sẽ bay đến thành phố S, đứng dưới lầu Trương Phong Hoà, nhìn trộm cậu, xem cậu sống có tốt không.
Hành động kỳ quái của hắn rốt cuộc cũng bị bạn bè chú ý, trong lần gặp mặt, bạn hắn trêu chọc:"Suốt ngày bận rộn muốn gặp mày cũng khó, mỗi ngày trừ việc công ty, luôn bay đến thành phố S nha, người ngoài còn tưởng mày bao dưỡng ai đó."
Những người còn lại nghe xong, cũng nhao nhao hiếu kỳ:"Phùng Dã, mày có niềm vui mới rồi hả?"
Phùng Dã cười cười, không phản đối cũng không thừa nhận.
Mọi người thấy thế cười nói:"Xem ra lần này Phùng thiếu gia rất nghiêm túc, giấu kỹ đối tượng đến như vậy, tên cũng không tiết lộ, không phải là sợ tụi này ăn hiếp người ta đấy chứ?"
Dương Thích biết rõ chuyện yên lặng ngồi uống rượu, buồn cười trong lòng. Nếu những người này biết niềm vui mới đó, là Trương Phong Hoà vốn luôn theo đuổi Phùng Dã bất thành, sẽ là phản ứng gì đây.
Phùng Dã nghe mọi người bàn tán, cũng không định giấu diếm như Dương Thích nghĩ, hắn nghiêm túc nói:"Là Trương Phong Hoà."
"Cái gì?"
Nghe Phùng Dã nói, mọi người đều chấn kinh. Còn tưởng Phùng Dã nói giỡn.
Dương Thích còn muốn sặc, huống hồ gì những người khác.
"Phùng thiếu gia, hôm nay đâu phải cá tháng 4, đừng đem Trương Phong Hoà ra làm tấm bia chứ."
Trương Phong Hoà luôn là người được bàn tán nhiều nhất trong vòng bạn bè của Phùng Dã. Cậu luôn được mọi người lôi ra thảo luận, nhất là khi Phùng Dã cùng Lộ Nhất Minh quen nhau, mọi người đối Trương Phong Hoà đều đồng tình, thậm chí còn chê cười. Trong mắt họ, Trương Phong Hoà mãi là người không biết lượng sức.
Đi theo Phùng Dã, Trương Phong Hoà cũng chen chân được trong giới thượng lưu, nhưng người để cậu vào mắt thì không có.
Lúc này nghe được Phùng Dã nói, còn tưởng hắn đùa.
"Nói như vậy, lâu rồi cũng không thấy Trương Phong Hoà, cậu ta từ bỏ theo đuổi mày rồi? Không phải mày cùng Lộ Nhất Minh chia tay rồi nhỉ? Theo bản tính của Trương Phong Hoà, phải là đuổi theo không buông chứ?"
Dứt lời, mọi người đều cười vang.
Trong mắt bọn họ, Trương Phong Hoà sẽ luôn chỉ có vậy.
Phùng Dã nghe vậy, chau mày, lạnh lùng nói:"Buồn cười lắm à?"
Có lẽ ngữ khí hắn nghiêm túc, mọi người đều ngừng cười, cảm thấy bất an trong lòng. Chẳng lẽ lúc nãy không phải Phùng Dã đùa giỡn sao?
"Không phải đấy chứ, Phùng thiếu, mày cùng Trương Phong Hoà bên nhau rồi hả?"
Theo đuổi 7 năm, thành công rồi?
Nhưng Phùng Dã lại nói:"Không ở bên nhau."
Mọi người nhẹ nhàng thở ra, Phùng Dã tiếp tục:"Tao còn chưa đuổi người đến tay được."
"Phốc----"
Những lời này lực sát thương quá lớn, cộng thêm thái độ nghiêm túc, mọi người nhìn nhau, mới biết Phùng Dã không nói giỡn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!