Thời điểm Trương Phong Hoà về đến nhà, Phùng Dã đã không còn ở đó nữa.
Cậu đi đến phòng tắm rửa, sau đó trở lại phòng ngủ, cả người đều mệt mỏi, chỉ muốn ngủ đến trời tối.
Lúc ngủ, tiếng chuông di động liên tục vang lên, đều là Triệu Lệ gọi. Trương Phong Hòa xem cũng không thấy liền trực tiếp tắt máy. Ngủ đến tận sáng hôm sau, mới phát hiện mình phát sốt.
Say rượu cả một đêm, hơn nữa khi ngủ không đắp chăn đàng hoàng, thật dễ bị cảm lạnh.
Trương Phong Hoà sờ trán nóng, rời giường rửa mặt. Lúc súc miệng có chút choáng, nhìn trong gương mặt đỏ ngầu, Trương Phong Hoà vội vàng tát nước lạnh lên mặt, cố làm cho mình tỉnh táo.
Trở lại phòng ngủ thay quần áo, cậu
phát hiện Phùng Dã quả nhiên đem quần áo cầm đi...... Không chỉ có như thế, trên đầu giường còn để lại chìa khoá nhà cậu. Chìa khoá này là do Trương Phong Hoà đưa cho hắn sau khi 2 người phát sinh quan hệ. Giờ cũng tự trả về rồi.
Trương Phong Hoà đem chìa khoá cất đi.
Đi tới cửa, đổi giày, rời nhà đi làm.
Nơi Trương Phong Hoà làm việc rất gần với Phùng Dã. Cậu lầu 3, Phùng Dã lầu 5. Lúc tìm công việc này tiền lương thì không cao phúc lợi cũng không tốt, Triệu Lệ nói cậu yêu đến ngu, Trương Phong Hoà không hối hận, có thể làm gần với Phùng Dã, tan tầm ngẫu nhiên cũng được gặp mặt.
Chính là hôm nay, cậu có chút hối hận.
Đến cửa toà nhà công ty, Trương Phong Hoà bắt gặp Phùng Dã cùng Lộ Nhất Minh xuống xe. Trời lạnh, Phùng Dã đem khăn choàng cổ tháo xuống, choàng lên người Lộ Nhất Minh.
Trương Phong Hòa xem đến chói mắt, khăn quàng cổ nhớ không lầm thì, là cậu chính tay may đưa cho Phùng Dã.
Cậu xoay người, làm bộ không thấy. Nhưng mà Lộ Nhất Minh lại thấy cậu.
"Tiểu Phong!" Lộ Nhất Minh gọi lại Trương Phong Hòa, dắt tay Phùng Dã cùng đi tới.
Trương Phong Hòa muốn chạy trốn cũng không có nơi nào. Cậu mất mát xoay người, chỉ cảm thấy tức khắc trời đất quay cuồng. Cũng không biết là sốt đến mơ hồ mới thấy trời đất xoay chuyển.
"Tiểu Phong sớm a." Lộ Nhất Minh cười hệt như ánh mặt trời, ai nhìn y cười tâm tình đều sẽ tốt lên, khó trách Phùng Dã thích. Trương Phong Hòa chua xót mà nghĩ, nói: "Sớm."
"Cậu làm sao vậy? Sắc mặt không tốt lắm." Lộ Nhất Minh quan tâm hỏi.
Trương Phong Hòa cười cười, không nói gì thêm. Chỉ là ngẩng đầu nhìn Phùng Dã, lại bị đối phương lạnh nhạt nhìn làm cho nản lòng thoái chí.
Sớm cùng chính mình nói muốn hết hy vọng, nhưng chỉ cần nhìn thấy Phùng Dã, tất cả những suy nghĩ đó đều vứt ra khỏi đầu. Cậu nhớ tới theo đuổi Phùng Dã bảy năm, phảng phất chính mình bị lạc ở đường hầm tối tăm, nhìn không thấy ánh sáng. Phùng Dã bố thí cho cậu một chút tốt, đều sẽ trở thành động lực đi tiếp của cậu.
Triệu Lệ nói không ai ngu bằng cậu, thật đúng là không sai.
Trương Phong Hoà suy nghĩ một chút, đầu choáng váng một trận. Chân đứng không vững, chỉ muốn ngã xuống. Người đứng phía trước cậu chính là Phùng Dã, chỉ cần duỗi tay ra là Phùng Dã có thể đỡ lấy cậu.
Chính là Phùng Dã vẫn không xê dịch bước chân, tay vẫn luôn đặt bên hông Lộ Nhất Minh, động cũng không động...
Trương Phong Hòa bởi vì đầu say xe, thân lảo đảo, trực tiếp té ngã trên mặt đất. Lộ Nhất Minh một trận kinh hô, làm người đi đường chú ý.
Trương Phong Hòa chỉ cảm thấy chính mình như chú hề.
Lộ Nhất Minh đi đến, vừa đỡ Trương Phong Hoà vừa quở trách Phùng Dã, "Phùng Dã, anh làm gì vậy, sao không đỡ Tiểu Phong. Tiểu Phong, cậu không sao chứ?"
Trương Phong Hoà mặt nóng lên, vội nói,"Không có việc gì đâu."
"Mặt cậu nóng quá, có phải không khoẻ không?" Lộ Nhất Minh đưa tay lên trán Trương Phong Hoà, một bộ dạng cực kì quan tâm.
Trương Phong Hòa càng thêm không được tự nhiên. "Tôi thật sự không có việc gì, sợ là muộn giờ, đi trước nhé."
Nói, liền nhanh chóng xoay người rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!