Chương 12: (Vô Đề)

Trương Phong Hòa đứng trước cửa sổ trong nhà, nhìn xuống dưới lầu nhìn xe Phùng Dã dần dần rời đi, tư vị trong lòng không rõ là gì.

Ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Tâm tình thay đổi rất nhanh, cũng làm cậu cảm thấy thập phần mỏi mệt. Giặt xong quần áo, tắm qua nước ấm, Trương Phong Hòa liền nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ.

Nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, hình ảnh Phùng Dã cùng Trương Tự cứ hiện ra. Trương Phong Hòa nghĩ thầm, ông trời thật biết trêu cậu. Đoạn thời gian yêu thích Phùng Dã, trước mặt người ấy thì luôn móc tim phổi ra, nhưng giờ sắp buông bỏ được, thì người đó lại đứng trước mặt mình nói lời yêu.

Đùa giỡn với người khác vui lắm sao?

Nhưng đáng chết cậu lại suýt chút nữa tin lời. May mắn cậu kịp thời tỉnh táo. Đem chuyện mình ra hỏi, Phùng Dã á khẩu không trả lời được, cậu liền hiểu lại là trò chơi mới của Phùng Dã.

Cậu sao có thể tin Phùng Dã sẽ thật sự thích mình.

Ngay cả Trương Tự còn không yêu mình, thì sao Phùng Dã lại thích mình được?

Không thể lại tiếp tục đa tình...

Trở mình, Trương Phong Hòa quyết định chờ hừng đông tìm một cơ hội, cùng Trương Tự ngả bài...... Nghĩ xong, Trương Phong Hòa liền gối đầu nặng nề ngủ. Một ngày này, cậu thật sự quá mệt mỏi.

Hôm sau tỉnh lại, Trương Phong Hoà xoa đầu, đứng dậy xuống giường. Vừa mới đặt 1 chân xuống, một trận choáng váng làm cậu phải ngồi lại trên giường. Cậu quơ tay, đầu đau nhức không thôi, trán nóng đến lợi hại. Đây là cả ngày hôm qua dầm mưa, nên mới hại chính bản thân phát sốt.

Nghĩ nghĩ, vẫn là lấy điện thoại gọi cho trưởng phòng.

Sau đó một mình ở nhà, uống thuốc hạ sốt, nằm bẹp ở nhà. Cũng không biết ngủ bao lâu, nghe được bên ngoài chuông cửa vang lên, cậu mới chầm chậm mà xuống giường, mở cửa.

Là Triệu Lệ.

Trong tay xách theo một túi đồ ăn, cười tủm tỉm tiến vào. Nhìn Trương Phong Hòa còn mặc áo ngủ, vẻ mặt mơ hồ, hắn kỳ quái nói: "Mày hôm nay không đi làm à? Giờ còn mặc áo ngủ?"

Bây giờ là 8 giờ tối.

Trương Phong Hòa bất tri bất giác ngủ suốt một ngày, cả ngày mới chỉ uống thuốc hạ sốt, gì cũng chưa ăn. Lúc này lại ngửi được mùi thức ăn, bụng liền đói.

"Sao tốt quá thế, lại còn đem đồ ăn lại đây." Trương Phong Hòa không khách khí mà đi qua, từ bao nilon lôi ra hộp cơm, ngồi ăn.

Triệu Lệ nhìn cậu hồi lâu, lắc lắc đầu. "Mày làm sao vậy? Hôm nay sao còn xin nghỉ?"

Trương Phong Hòa nghi hoặc, "Sao mày biết tao nghỉ làm?"

Triệu Lệ cười cười, vẻ mặt cao thâm khó đoán mà nhìn cậu. Trương Phong Hòa bị hắn nhìn đến khẩn trương, "Có chuyện gì nói mau, đừng nhìn tao vậy."

"Cũng không có gì, chỉ là Phùng Dã tìm không thấy người, chó cùng rứt giậu nên tìm tao hỏi thôi."

Nghe Triệu Lệ nói xong, đôi đũa trong tay Trương Phong Hoà thiếu chút nữa rơi xuống đất. "Phùng...... Phùng Dã? Anh ta hỏi mày làm gì?"

"Sao tao biết! Đột nhiên gọi điện cho tao nói không thấy mày ở công ty, đồng nghiệp nói mày xin nghỉ, liền nhờ tao đến xem mày thế nào." Triệu Lệ nói, ánh mắt nhìn về phía Trương Phong Hòa không có hảo ý, đôi tay duỗi đến bắt lấy bả vai cậu,"Nói! Có phải mày với Phùng Dã đã xảy ra chuyện gì không thể nói hả? Phùng Dã cùng Lộ Nhất Minh chia tay, có liên quan đến mày phải không?"

Không thể không nói trực giác Triệu Lệ luôn luôn thực chuẩn xác.

Từ sáng Phùng Dã vô cùng lo lắng liên tục gọi điện cho hắn, nói tìm không thấy Trương Phong Hoà, hắn liền cảm thấy không đúng.

Trương Phong Hoà không biết giải thích thế nào. Liền đem chuyện ngày hôm đó kể cho Triệu Lệ nghe. Kể xong, cậu ngẩng đầu lên trộm nhìn thần sắc Triệu Lệ. Quả nhiên đen rồi.

"Mẹ! Đúng là lũ rác rưởi!" Như nhớ ra những chuyện cũ đã qua, Triệu Lệ không nhịn được chửi bậy. "Phùng Dã, Trương Tự là cái thá gì, mà con mẹ nó đều đùa giỡn với mày như vậy? Cái thằng Trương Tự đó, không có thì thôi, tao sẽ giúp mày tìm người khác, còn Phùng Dã, mày đừng tiếp xúc với anh ta nữa!"

Nhìn bộ dạng Triệu Lệ sốt ruột, thật giống như hắn mới là người chịu ủy khuất. Trương Phong Hoà thấy thế, trong lòng cảm động lắm. Cậu cười cười, trấn an Triệu Lệ. "Yên tâm, tao sẽ chia tay Trương Tự. Còn Phùng Dã, mày nghĩ tao ngu ngốc qua lại với anh ta nữa sao?"

Triệu Lệ nghe vậy, thở ra hơi, nhưng trong lòng vẫn còn nghi ngờ, "Ai biết được, mày trước mặt Phùng Dã luôn là cẩu vẫy đuôi, kêu thì đến xua thì đi..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!