La Đông Lỗi mặt khó hiểu, nhìn Dư Tễ Đan rồi lại nhìn Lý Mính Hưu.
Là một cảnh sát nhân dân, trước giờ đều là cậu đi thẩm vấn kẻ khác, có khi nào thì bị người khác thấm vấn ngược lại đây?
Dư Tễ Đan nhìn Lý Mính Hưu, ánh mắt cũng mang theo vài phần nghiền ngẫm.
Người đàn ông trước mặt này rốt cuộc muốn gì? Đến tột cùng thì anh nghĩ gì?
Không thể nghi ngờ, anh rất nguy hiểm!
Người từ trong tù ra đều là người nguy hiểm, bọn họ đối với tự do tuy xa lạ nhưng sự khát vọng, hơn nữa, đối với sự xa lánh của người bên ngoài khó tránh khỏi bị tổn thương.
Dư Tễ Đan không nghĩ đến việc kϊƈɦ thích anh.
Làm một cảnh sát hình sự nhiều năm, cô tiếp xúc với quá nhiều phạm nhân rồi, mà phạm tội rồi tái diễn đã gặp qua không ít. Thậm chí có điều tra cho thấy, phạm nhân sau khi ra tù có tỷ lệ phạm tội lần nữa khá cao.
Thân là cảnh sát, cô đương nhiên muốn đem khả năng gây hại cho xã hội của phần tử nguy hiểm như Lý Mính Hưu hạ xuống thấp nhất.
Còn chuyện vì sao anh vẫn luôn đi theo cô, cho đến hiện tại cũng không còn quá quan trọng.
"Anh Lý, tôi nghĩ, lần trước tôi đã đưa đủ tiền để anh giải quyết vấn đề cơm nước trong khoảng thời gian ngắn. Ngày trước tôi bắt nhầm anh, tôi rất xin lỗi."
Dư Tễ Đan đối với Lý Mính Hưu hơi cúi người: "Thực xin lỗi!"
La Đông Lỗi đứng bên cạnh càng cảm thấy hồ đồ.
Mười giây trôi qua, Dư Tễ Đan ngẩng đầu, mặt đầy chân thành nhìn Lý Mính Hưu: "Tâm tình sau mãn hạn tôi có thể hiểu được, đối với tất cả mọi việc đều không thể thích ứng, cảm giác thật chênh vênh. Cho nên tôi hi vọng anh mau về nhà đi, người nhà sẽ là cảng tránh gió, là cọng rơm cứu mạng anh, nếu thực sự có nỗi niềm khó nói anh có thể đến đồn công an hoặc trạm cứu trợ tìm kiếm sự trợ giúp.
Tôi không phải là đối tượng tốt có thể giúp đỡ."
Dư Tễ Đan nói xong, liền quay sang La Đông Lỗi đang nghệch mặt: "Chúng ta đi!"
Khóe mắt Lý Mính Hưu giật giật mấy cái.
Sau đó, anh trơ mắt nhìn Dư Tễ Đan cùng La Đông Lỗi vừa cười vừa nói bước qua trước mặt.
Cô hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của anh.
Thậm chí một ánh mắt lướt qua cũng không muốn bố thí cho anh.
Lý Mính Hưu rõ ràng cảm nhận được thái dương giật giật vài cái~~
Anh thống khổ nhắm mắt lại.
Mới vừa rồi, bàn tay nắm chặt, đầu móng tay khảm vào lòng bàn tay.
Tiếng trò chuyện của Dư Tễ Đan cùng La Đông Lỗi ngày một xa.
Lý Minh Hưu lần nữa mở mắt.
Anh lặng lẽ thả lỏng bàn tay, máu từ lòng bàn tay cứ thế chảy xuống.
Đáng sợ nhất chính là, anh thế nhưng không cảm giác được chút đau đớn nào, bởi vì căn bản, nó không đáng nhắc đến!
***
Ban đầu La Đông Lỗi định mời Dư Tễ Đan ăn thịt nướng kiểu Hàn Quốc.
Nhưng thời điểm muốn đến quán BBQ, cậu lại đổi ý, ấp úng mở miệng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!