"Chẳng lẽ……?" Lý Mính Hưu lập tức khó có thể tiếp thu được cái gọi là "Nhớ ra" của cô, "Em đều nhớ ra rồi sao? Chỉ một đoạn ngắn? Hay là……tất cả?"
"…………" Dư Tễ Đan nhìn Lý Mính Hưu, có chút đáng thương nói, "Đương nhiên là tất cả……"
Lý Mính Hưu nhìn Dư Tễ Đan không chớp mắt, cũng không lập tức nói gì nữa.
Dư Tễ Đan lại nhìn Lý Mính Hưu trong chốc lát, chậm rãi quay đầu nhìn về phía chú ba: "Chú ba…… Mính Hưu gạt con việc lớn như vậy, cớ gì chú cũng muốn giúp anh ấy cùng nhau giấu con? Thậm chí còn cùng cả chú hai?"
"chú……" Chú ba nhất thời nghẹn lời, mặt lộ vẻ xấu hổ mà nhìn nhìn Lý Mính Hưu, khẽ thở dài: "Kỳ thật chú hai con …… anh ấy chưa từng " gạt con", bởi vì anh ấy cũng hoàn toàn không biết toàn bộ chân tướng ——"
Nói tới đây, chú ba dừng một chút, lại giương mắt nhìn về phía Lý Mính Hưu. Đến khi đối phương gật đầu, ông ấy mới tiếp tục giải thích:
"Lúc ấy mọi chuyện đột nhiên xảy ra, chờ đến khi gia đình chú hai con ở nơi khác nghe được tin tức gấp rút trở về, con đã quên hết tất cả, mất đi Lý đại thiếu gia và cha mẹ, con đem toàn bộ ký ức liên quan mà quên mất, sau đó chú mới biết được chuyện này, bệnh viện có người truyền lời cho chú, nói Lý đại thiếu gia đã biết con đi mất trí nhớ, " dặn dò " chú không cần nói với con mấy lời không nên —— kỳ thật cho dù cậu ấy không " dặn dò ", chú và chú hai của con cũng không định nói cho con biết chuyện cha mẹ mất là do bị trả thù, rốt cuộc lúc ấy con đã thi đậu trường cảnh sát, hơn nữa ý chí chiến đấu của con sục sôi, tương lai nhất định muốn trở thành một cảnh sát…… Tuy rằng chúng ta cũng suy xét qua con có thể hay không lại bước lên vết xe đổ của cha mẹ mình…… Nhưng chú——"
Chú ba lại nhìn nhìn Lý Mính Hưu, thở dài: "Nhưng chú càng tin tưởng Lý đại thiếu! sau khi chuyện lớn xảy ra như vậy, chú cũng từng hoài nghi tình cảm của cậu ta đối với con…… nhưng mà, tuy rằng cậu ấy thân đã hãm sâu trong bùn lầy, nói không chừng cũng không thể phân thân, nhưng mà chú tin tưởng, tin rằng cậu ấy thà rằng bỏ qua sinh mệnh của mình cũng sẽ bảo vệ con chu toàn…… Cho nên nếu Mính Hưu có thể làm cho con thuận lợi tốt nghiệp, để con thuận lợi tiến vào cục cảnh sát, tiến vào Cảnh Đội, liền chứng minh cậu ta đối với cuộc sống của con, đã an bài chu toàn hết thảy…… cho dù chú hai không muốn con theo con đường này, nhưng chú còn thuyết phục anh ấy, cứ theo quyết định của con."
Dư Tễ Đan chậm rãi vươn một bàn tay.
Lý Mính Hưu lập tức cầm thật chặt, mười ngón tay đan vào nhau.
Cô hít hít mũi: "em rốt cuộc biết được một việc……"
Lý Mính Hưu lựa chọn rũ mi.
Dư Tễ Đan lạnh lùng mà "Hừ" một tiếng: "thì ra trước kia cục cảnh sát luôn đồn đại về quan hệ của con! Cái gì mà địa vị có bao nhiêu phần lớn, sau lưng có người chống đỡ vững mạnh thế nào ……"
Vừa nói cô lại nhìn Lý Mính Hưu: "Thì ra cũng không phải bọn họ tự mình bịa đặt! Bọn họ thậm chí còn truyền khắp nơi, lúc trước khi em trúng đạn, thân chịu trọng thương, cái gì mà khẩn cấp phong tỏa, chặn xe các ngã, còn có trực thăng chở chuyên gia chuyên môn ngoại quốc vì em mà đến ……"
"Ngại ghê, tôi nói một chút——"Cố Duyên Trăn đứng ở một bên đang lật bệnh án trong tay, ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc mà nói, "Tôi muốn nói với em, những cái đó cũng không phải các đồng sự của em nghe đồn, trước kia khi em còn ở đội cảnh sát hình sự, người làm công vụ cũng không phải rảnh rỗi mà đi đồn đại như vậy đâu…… Cho nên tình huống chân thật là lời nói bọn họ không giả, lúc đó những cái đó đều là chủ ý của Đường Chu."
Dư Tễ Đan chớp chớp mắt.
Lý Đường Chu……
Tuy rằng cô đã tiếp nhận bối cảnh của Lý Mính Hưu, nhưng chuyện Mính Hưu là anh ruột của Lý Đường Chu, cô lại cảm thấy không có chút nào chân thực.
Rốt cuộc ……
Lý Mính Hưu vẫn luôn không nói gì, giương mắt nhìn mọi người vây quanh trước giường bệnh Dư Tễ Đan: "Để mọi người lo lắng rồi, Tễ Đan hiện tại không có việc gì, Duyên Trăn cậu đi xem bệnh tình người khác đi. Chú ba, con nói tài xế đưa chú trở về."
Chú ba do dự một chút, "Tễ Đan bên này……?"
Lý Mính Hưu nhìn về phía chú ba, trịnh trọng mà nói: "……Con muốn cùng cô ấy tâm sự một chút."
Nếu Lý Mính Hưu đã nói như vậy, chú ba cũng không cần phản bác, liền gật gật đầu: "chú về nhà ông bà trước, chú hai nó còn ở bên kia chờ kết quả, nếu có chuyện gì khác, cứ gọi điện cho chúng ta."
Cùng Dư Tễ Đan tạm biệt, Lý Mính Hưu liền tiễn chú ba cùng Cố Duyên Trăn ra ngoài.
Phòng bệnh lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Vài phút sau, Lý Mính Hưu lại lần nữa trở lại phòng bệnh, trên tay còn xách theo mấy túi trái cây.
Tuy rằng Lý Mính Hưu lúc nãy nói muốn cùng Dư Tễ Đan tâm sự, nhưng cũng không lập tức nói chuyện, anh trước giúp Dư Tễ Đan đắp chăn, đưa cho cô một ly nước ấm, lại bưng trái cây cô thích ăn đi ra ngoài rửa sạch sẽ.
Dư Tễ Đan lẳng lặng mà nằm trên giường nhìn Lý Mính Hưu đi tới đi lui, lăn lộn các kiểu.
Chờ đến khi Lý Mính Hưu rốt cuộc xong xuôi, ngồi trở lại bên giường bệnh, đã qua hơn mười phút.
Lý Mính Hưu cầm lấy một miếng dưa gang cắt thành mấy khối nhỏ, anh múc một miếng, nhẹ nhàng mà đút cho cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!