Da thịt bất thình lình bị lộ ra khiến cho Dư Tễ Đan nổi da gà.
Môi Lý Mính Hưu từ bên tai cô, chậm rãi chạy đến gương mặt, đến môi…… một chút lại một chút mà đi xuống ——
Cằm, cổ……
Bờ môi của anh dán lên động mạch chủ trêи cổ cô.
Hô hấp nặng nhọc lướt qua làn da cô.
Tựa như hôn, lại tựa như cắn xé.
Cô không lý giải được câu "Giết anh đi" của anh là có ý gì, nhưng tình cảnh giờ này khắc này giống như anh thực sự muốn đồng quy vu tận.
Anh muốn cùng cô đồng quy vu tận!
Dư Tễ Đan trong bóng đêm trợn to hai mắt, thân mình ngăn không được mà run rẩy.
Tại sao lại như vậy?
Vì sao sự tình lại phát triển đến nước này?
Cuồng phong bất chợt kéo đến, lại tấn công mạnh mẽ, kịch liệt, làm cô không nghĩ ra được, càng không thể chống đỡ nổi.
Môi của anh cùng đôi tay mê muội trêи người cô du ngoạn —— vừa hôn vừa sờ, quả thực giống như ở trêи người cô đốt lửa.
Dư Tễ Đan một bên nắm quần áo anh, một bên gọi tên anh: "Lý Mính Hưu!"
Lý Mính Hưu không nghe thấy.
Áo tắm bị xé mở ngày càng rộng——
Dư Tễ Đan cảm giác được tình hình hiện tại đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của lý trí, cục diện như đang rơi xuống vực sâu không tài nào quay lại…
Cô rất muốn khóc cho anh nghe, nhưng cô lại không thể khóc —— ở thời khắc này tuyệt đối không thể chịu thua! Nếu cô khóc, chỉ càng kϊƈɦ thích lòng chiếm hữu cùng ham muốn chinh phục của anh……
Sức lực của đàn ông và phụ nữ vốn khác biệt, hiện tại cô có thể ra sức phản kháng, nhưng kết quả nhất định sẽ không tốt.
Vì thế Dư Tễ Đan lựa chọn cùng Lý Mính Hưu đàm phán.
"Lý Mính Hưu!"
Cô dùng phương pháp thẩm vấn nghi phạm, lạnh băng nói: "Nếu anh hôm nay làm chuyện này xảy ra, như vậy hai chúng ta cũng chỉ đi đến đó mà thôi! Biết không? Dừng ở đây!"
Anh chỉ cần đi về phía trước một bước nữa thôi, chỉ cần một bước, liền có thể có được cô —— tình yêu của anh, giấc mộng anh suốt đời theo đuổi —— sao có thể nói buông tay liền buông tay?
Lý Mính Hưu vẫn như cũ si mê mà hôn thân thể cô.
"Tôi có thể chấp nhận quá khứ của anh, quá khứ anh từng sở hữu, thậm chí có thể chấp nhận anh vì bảo hộ một người khác mà phạm sai lầm, mà bị bỏ tù ——" nước mắt theo khóe mi nhẹ nhàng chảy xuống, nhưng cô lại không nức nở, trong thanh âm cũng nghe không ra bất kỳ điều gì gọi là khóc, "Nhưng tôi không có cách nào tiếp chấp nhận là một nghi phạm cưỡng gian!
Nếu anh thật sự làm như vậy, tôi sẽ bắt anh, chính tay tôi sẽ đưa anh ra toà!"
Lý Mính Hưu đang nhiệt tình hôn bỗng chốc dừng lại.
"Lý Mính Hưu, tôi là cảnh sát, tôi nhất định sẽ bắt anh, chính tay tôi sẽ bắt anh! Chúng ta sẽ không có tương lai!"
Mấy chữ cuối cùng tự như được Dư Tễ Đan nói trong nước mắt.
Lý Mính Hưu cảm giác được thế nào là nước mắt đoạn trường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!