"Nhảy!"
Trong nháy mắt nhảy xuống kia, Dư Tễ Đan có thể nghe được tiếng hò reo quanh mình của nhân viên cùng người vây xem, không biết bọn họ hò hét là vì nhảy Bungee hay là vì nhảy tình nhân, hết đợt này đến đợt khác tiếng "A a a a a ——" vang vọng khe núi.
Đáng ra người nên la hét là cô mới đúng, thế nhưng lại không có tiếng kinh hô của cô, cô bị Lý Mính Hưu ôm mà nhảy xuống vách đá.
Hai người như chim én lượn cánh nơi vực sâu, nhảy Bungee chính là nhảy thẳng xuống dưới, về cơ bản chính là cùng nhau rơi tự do.
Thời điểm rơi xuống vực sâu, trong đầu Dư Tễ Đan trống rỗng, cô mở to hai mắt, không chớp lấy một cái, trước mắt toàn là hình ảnh đảo ngược của sông nhỏ, núi xanh. Không có sợ hãi, cũng không nghĩ tới người nhà, càng không có cảm giác sinh tử.
Cô an tâm một cách kỳ diệu.
Có lẽ là bởi vì Lý Mính Hưu ở bên cạnh, anh đang ôm cô.
Rất nhanh, bọn họ đã rơi xuống tận cùng.
Nhưng theo lực kéo ngược trở về, bọn họ đi lên, rồi lại rơi xuống, bị kéo ngược trở về, lại rơi xuống ……
Cái quá trình này mới là khủng bố nhất!
Dưới vực sâu gió núi mãnh liệt, hai người bị thổi đến cả người đều nhộn nhạo.
Hai người treo ở giữa không trung, nhìn hướng lên trêи, dường như xa xa cuối chân trời là vách đá vực sâu, nhìn xuống, lại là con sông chảy xiết lại mênh ʍôиɠ vô bờ.
Vực sâu bên vách núi là khái niệm thế nào?
Không có khái niệm!
Dư Tễ Đan thở dốc.
Loại cảm giác khủng bố này …… Sao lại giống như đã từng gặp…?
Dư Tễ Đan nhảy Bungee không ngừng bị bắn ngược trở về, ôm lấy đầu chính mình.
Loại sợ hãi này giống như đã từng quen biết, cô muốn đem nó đuổi ra khỏi đầu mình.
Cái loại cảm giác này, hình như là mất đi cha mẹ, mất đi người mình yêu sâu đậm nhất……
Gió trong khe núi gào thét thổi đau làn da, thổi vào trong tai cô.
Các loại cảnh tượng xa lạ ở trong đầu cô không ngừng thoáng hiện.
Cầm dao nhỏ, cả người nhuốm đầy máu là ai?
Nằm trong vũng máu, bộ mặt hoàn toàn thay đổi là ai?
Gắt gao ôm cô, hôn cô lại là ai?
Ai có thể cứu cô?
Lúc này ai có thể cứu cô?
Cô nức nở gọi lên cái tên kia: "Lý Mính Hưu……"
Dư Tễ Đan chân chính thể nghiệm cái gì gọi là "Kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay", cô rất muốn nắm lấy một cọng rơm cứu mạng, vì thế hai tay gắt gao mà ôm lấy Lý Mính Hưu bên cạnh, ở một khắc kia, cô hận không thể cùng anh hợp thành một thể duy nhất.
Lý Mính Hưu chưa từng làm cô thất vọng, lúc này cũng giống như vậy, như cô mong muốn, anh chặt chẽ ôm trong ngực.
Có thể vào lúc cô sợ hãi nhất, cho cô một cái ôm vừa ấm áp vừa đáng tin cậy, cho cô lồng ngực để dựa vào, chỉ có Lý Mính Hưu. Chỉ có cái người đối với cô mà nói hoàn toàn chính là khách không mời mà đến, Lý Mính Hưu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!