Sau đó người dẫn chương trình cùng khán giả hô cái gì, Dư Tễ Đan đã nghe không rõ.
Cô nhìn chằm chằm Lý Mính Hưu, đầu óc mơ hồ, ngây ngốc…
Đến tận khi người chủ trì ôm con gấu lớn màu trắng đưa cho cô: "Chúc mừng anh, chúc mừng hai người, chúc mừng cô…"
Dư Tễ Đan lúc này mới thực sự lấy lại tinh thần.
Cô thế nhưng vẫn còn bị Lý Mính Hưu ôm vào trong ngực, hai tay cô rất tự nhiên mà ôm cổ đối phương.
"Anh thả tôi xuống…"
Dư Tễ Đan vừa được Lý Mính Hưu thả xuống, con gấu bông thật lớn màu trắng liền bị nhét vào trong lòng cô.
"Chúc mừng!! Mọi người vỗ tay! Chúc phúc cặp đôi này nào…"
Tiếng vỗ tay như sấm rền.
Dư Tễ Đan dùng một bàn tay cố hết sức mà ôm gấu bông, một cái tay khác dắt Lý Mính Hưu, hai người chạy nhanh xuống đài.
"…Chúc phúc bọn họ cả đời ân ái! Cũng chúc các đôi tình nhân khác tham gia trò chơi cùng các bạn mỗi ngày đều sẽ hạnh phúc! Kế tiếp chúng ta tiến hành trò chơi là…"
Khán giả rất nhiều, con gấu màu trắng lại dễ thấy được, bọn họ nhận được rất nhiều ánh mắt của người qua đường.
Dựa theo tác phong ngày thường của Dư Tễ Đan chắc chắn sẽ lôi kéo Lý Mính Hưu chạy nhanh rời khỏi cái nơi thị phi này. Nếu Lý Mính Hưu không muốn đi, vậy thì cô sẽ một mình trốn chạy.
Nhưng hiện tại cô không làm như vậy.
Vừa đi xuống đài, cô bắt Lý Mính Hưu ngồi ở bậc thang bên cạnh sân khấu.
Sau đó cô mượn một bọc khăn ướt nhỏ từ nhân viên ở đó, một bên nhẹ nhàng mà giúp Lý Mính Hưu lau mặt, một bên nói thầm: "Xoay nhiều hơn một trăm vòng, người bình thường còn khó có thể chịu được? Hơn nữa anh vốn dĩ còn mang bệnh, cần gì liều mạng như vậy?"
Lý Mính Hưu nâng tay lên, cầm lấy bàn tay đang giúp anh lau mặt của cô, kéo đến bên môi, từng cái hôn thương tiếc nhẹ nhàng rơi xuống: "Anh biết em thích món đồ chơi kia, cho nên, dù như thế nào anh cũng sẽ giúp em lấy được nó."
"…" Dư Tễ Đan trừng mắt nhìn anh, "Một con gấu bông mà thôi, cũng không phải cái gì độc nhất vô nhị, ngày mai chúng ta có thể tự mình đi mua, cần gì liều mạng như vậy?"
"Đan Đan, không giống nhau."
Lý Mính Hưu lại từng chút một hôn lên mu bàn tay cô: "Đó là mua, còn đây là anh vì em cố gắng lấy được, ý nghĩa không giống nhau."
Tuy rằng trong mắt Dư Tễ Đan hành động như vậy có lẽ thật ngốc, nhưng đối với Lý Mính Hưu mà nói, lại hoàn toàn tương phản.
Anh sinh ra trong một gia tộc thương nhân, lúc còn rất nhỏ đã đi theo cha mẹ cùng ông ngoại lăn lộn trêи thương trường, là đại thiếu gia danh chính ngôn thuận. Nhưng quan trọng nhất—— anh cũng đã từng là một thương nhân thành công vang vọng, tuyệt đối sẽ không làm bất kỳ cái gì phí công vô dụng.
Cũng sẽ không bỏ qua bất kỳ cái gì mang lại cơ hội cho mình.
Mua một món đồ chơi làm sao có thể đánh đồng với việc cùng nhau giành lấy chứ?
Chỉ cần có tiền, anh có thể mua cho cô một ngàn, một vạn món đồ chơi, nhưng chỉ có món đồ này, mới có thể làm Dư Tễ Đan vừa thấy nó, ôm lấy nó, liền sẽ nghĩ đến —— đây là Lý Mính Hưu liều mạng vì cô thắng được.
***
Dư Tễ Đan cùng Lý Mính Hưu nghỉ ngơi tại chỗ hơn mười phút, Lý Mính Hưu liền nắm tay cô rời khỏi công viên.
Hai người chậm rãi đi về nhà.
Dưới ánh trăng chầm chậm bước.
Đối ảnh thành đôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!