Chương 23: (Vô Đề)

Thanh âm của anh giống như một cái chìa khóa.

Khóa lại ác mộng của cô.

Một câu vô cùng đơn giản "Ngủ đi em", khiến giấc mơ từ không tốt đẹp, tăm tối, não nề bỗng chốc biến thành cảnh sắc tươi đẹp, hoa thơm chim hót.

Một đêm ngủ say.

Sáng sớm hôm sau, Dư Tễ Đan thức giấc không phải do đồng hồ sinh học, mà là bị đồ vật chạm vào, khiến cô từ trong giấc ngủ mơ tỉnh lại.

Mà cái đồ vật mềm mại kia, vẫn luôn quanh quẩn trêи trán cô…

Người cô cũng nóng hầm hập, giống như bị vây bởi một cái lò sưởi.

Tuy rằng Dư Tễ Đan chưa tỉnh hẳn, nhưng vẫn nhíu nhíu mày.

Đúng là cuối hè, cho dù mồ hôi đầy đầu, cũng không đến nỗi như lò sưởi chứ?

"Hừm…ưmm…"

Dư Tễ Đan giật mình mở mắt.

Ánh sáng chiếu vào võng mạc khiến mắt cô mơ hồ một chốc, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy một người.

Gương mặt người nọ kề trêи đỉnh đầu cô, khoảng cách… Trêи cơ bản có thể xem như không đáng kể.

Thấy cô tỉnh lại, người nọ liền đem đồ vật trêи trán cô dịch tới khóe mắt cô…

Dư Tễ Đan chớp mắt.

Lúc này cô mới thấy rõ, gương mặt gần trong gang tấc này, là Lý Mính Hưu?

Cái cô gọi là "Lò sưởi" lại là cái ôm của anh, đồ vật mềm mại trêи trán cô chính là bụng anh!

Giờ này khắc này, anh thật cẩn thận mà giúp cô lau khóe mắt.

"…" Dư Tễ Đan lập tức nghiêng đầu, tránh né ngón tay anh.

"Tỉnh ngủ rồi hả?"

Giọng nói so trước đây còn trầm thấp hơn, hình như chưa tỉnh hẳn.

Dư Tễ Đan nhắm mắt, dường như đang tự hỏi cùng nhẫn nại cái gì.

Vài giây sau, Dư Tễ Đan chậm rãi, một lần nữa mở to mắt.

Cùng lúc đó, tứ chi cô khóa trụ thân thể Lý Mính Hưu, dùng lực, xoay người ngồi lên trêи.

Lý Mính Hưu không có bất kỳ động tác phản kháng nào, mặc cho Dư Tễ Đan đem anh đè ở dưới thân… chính xác mà nói, là ngồi.

Phần bên trong đùi cô chặt chẽ chế trụ vòng eo anh, cô không chút khách khí mà ngồi lên người anh, ʍôиɠ cô không nghiêng không lệch mà dừng ở bộ phận kia… ngay trêи "Bộ phận mấu chốt".

Lý Mính Hưu nhịn không được híp mắt. Giây tiếp theo, Lý Mính Hưu không thể không tiếp thu sự "Trừng phạt" của cô. Việc cô đem anh ấn lên giường chính là một kϊƈɦ thật mạnh.

Cô một bên đánh, một bên mắng: "Lý Mính Hưu! Chăm anh ăn, chăm anh uống, tôi còn chăm sóc anh nhiều như vậy…… Đừng tưởng rằng anh sinh bệnh thì có thể được đằng chân lân đằng đầu! Còn dám trộm ngủ chung với tôi… Dư Tễ Đan tôi hôm nay phải vì nhân dân trừ hại! Đánh chết anh, tôi đánh chết anh…"

Lý Mính Hưu hoàn toàn không phòng bị, không cãi lại, tùy tiện để cô đánh chửi.

Nhưng vẻ mặt của anh, càng ngày càng hiện lên ý vị sâu sa, khóe mi không ngừng run rẩy…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!