Chương 22: (Vô Đề)

Dư Tễ Đan muốn rút tay ra. Thử vài lần đều thất bại.

Bởi vì Lý Mính Hưu dùng toàn bộ sức lực để nắm chặt tay cô.

Hết thảy như lời anh nói: Anh sợ cô rời đi.

Từ đầu đến cuối anh cũng chẳng mở mắt, nhưng vẫn như cũ nhẹ giọng nỉ non: "Đừng đi!"

Dư Tễ Đan thở dài, từ phía sau kéo qua một cái ghế dựa, ngồi xuống cạnh mép giường.

Một bàn tay bị Lý Mính Hưu nắm chặt lấy, cô đành dùng tay còn lại lau mặt giúp anh, dịu dàng dỗ dành: "Được, không đi nữa, tôi ngồi yên ở đây với anh, có được không?"

Lý Mính Hưu sốt cao không giảm, gần như không còn ý thức, nhưng anh vẫn không ngừng lặp lại: "Đừng đi, Đan Đan, đừng đi…"

Dư Tễ Đan chỉ có thể không ngừng lau mặt, cổ, tay… cho anh.

Nhưng cho dù cô làm thế nào, Lý Mính Hưu không có dấu hiệu thuyên giảm.

Một cái khăn ướt mới cũng đã dùng…

"Như vậy không được!" Dư Tễ Đan vỗ vỗ mu bàn tay Lý Mính Hưu, "Anh buông ra một chút, tôi đi gọi điện cho bác sĩ gia đình tới xem cho anh."

Lý Mính Hưu vẫn kiên trì không buông tay.

"Buông ra!" Dư Tễ Đan nhăn mày lại, giọng đầy nghiêm khắc, "Anh có muốn bệnh chết, cũng đừng mơ chết ở nhà tôi! Nếu anh không buông tay để tôi đi gọi điện thoại, tôi liền đem anh quăng ra ngoài!"

Dư Tễ Đan đe dọa xong.

Qua hai ba giây, Lý Mính Hưu rốt cuộc cũng lưu luyến không rời mà buông cô ra.

Dư Tễ Đan trừng mắt, nhỏ giọng nói thầm: "Một hai phải đợi rống lên mới chịu."

Cô lên mạng tra số điện thoại bác sĩ gia đình, chọn một số mà gọi, kỹ càng tỉ mỉ báo lại hiện trạng của Lý Mính Hưu, rồi lại báo địa chỉ.

Bác sĩ gia đình kia tỏ vẻ sẽ đến ngay…

Ngắt điện thoại, Dư Tễ Đan đi rót cho Lý Mính Hưu một ly nước ấm, cô nghĩ có thể đút cho anh uống, nhưng Lý Mính Hưu một ngụm cũng chưa uống vào.

Dư Tễ Đan đành phải tạm thời từ bỏ quyết định bắt anh uống nước, đi vào phòng tắm, xả nước lạnh hai cái khăn vừa dùng.

Khoảng bốn mươi phút sau, bác sĩ gia đình đến.

Dư Tễ Đan mời bác sĩ vào phòng ngủ: "Hẳn là cảm lạnh, sáng sớm nghe anh ấy ho khan, hiện tại lại phát sốt."

Bác sĩ buông hộp y tế xuống, tiến hành kiểm tra đơn giản cho Lý Mính Hưu, sau đó một bên từ trong hộp y tế lấy ra ống nghe, một bên nói với Dư Tễ Đan: "Cô cởi áo cậu ấy ra đi."

Dư Tễ Đan: "…"

Bác sĩ muốn cô giúp anh… Cởi quần áo?!

Dư Tễ Đan vừa khó xử vừa rối rắm, cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân! Cô làm sao có thể cởi quần áo anh đây…

Nhưng Lý Mính Hưu bệnh nặng, chữa bệnh là quan trọng nhất…

Dư Tễ Đan nhắm mắt, chậm rãi bò lên trêи giường, ngồi ở bên cạnh Lý Mính Hưu…

Sắc mặt anh tiều tụy đến đáng thương.

Dư Tễ Đan mắng thầm trong lòng: Đồ không biết xấu hổ! Lớn lên đẹp đẽ như vậy để làm gì? Lúc sinh bệnh cũng không giống người thường, phong thái lúc bệnh cũng hoàn mỹ đến vậy…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!