Dư Tễ Đan bị Lý Mính Hưu ấn vào vách tường trong con hẻm tối tăm.
Đối với cô mà nói chính là không có đường lui.
Dư Tễ Đan rõ ràng cảm nhận hơi thở của cô và anh đang hòa quyện vào nhau, có lẽ một giây tiếp theo anh sẽ giở trò lưu manh với cô…
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, Dư Tễ Đan lặp lại một lần nữa việc cô đã làm khi nãy…
Một khẩu súng chĩa vào bụng Lý Mính Hưu.
Anh ngừng lại.
Con hẻm tối om càng thêm yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở gần trong gang tấc của hai người.
Dư Tễ Đan môi đỏ hé mở:
"Không được nhúc nhích!"
Cứ giằng co như vậy một phút đồng hồ, Lý Mính Hưu nhẹ nhàng hỏi: "Nếu anh khăng khăng muốn hôn, em sẽ nổ súng sao?"
Dư Tễ Đan không có trực tiếp trả lời Lý Mính Hưu, nhưng từ phía dưới truyền đến tiếng "cạch" tỏ rõ thái độ của cô.
Lý Mính Hưu không nói gì.
Trong lòng Dư Tễ Đan kỳ thật có chút hoảng hốt. Đêm hôm khuya khoắt, lại đang ở bên trong con hẻm tối đen, cô cho dù kêu đến rách cổ họng cũng sẽ không có người nghe thấy, huống hồ so về sức lực, phụ nữ tất nhiên là đánh không lại đàn ông, mà cô có thể thật sự nổ súng sao?
"Đây là lần thứ hai em lấy súng chĩa vào anh!" Giọng Lý Mính Hưu vốn trầm thấp, giờ phút này càng thêm khàn khàn, "Tễ Đan, em có thể chĩa thẳng vào tim anh bắn một phát đạn."
Dư Tễ Đan theo bản năng mà lắc lắc đầu.
Cô nghe không hiểu, cô hoàn toàn không hiểu Lý Mính Hưu!
Anh đem cô đè ở trêи vách tường, thân thể cũng không có ý định dịch chuyển, nhưng hơi thở nóng rực lại rời đi.
Dư Tễ Đan bỗng nín thở, những gì đột nhiên xảy ra khiến cô mở to hai mắt.
Đầu ngón tay anh lướt qua phần áo đã bị xé rách, lại dùng sức một chút, đem chỗ bị rách xé xuống một mảnh lớn.
Hơn phân nửa bả vai của cô hoàn toàn bại lộ ra ngoài!
Sau đó, có thứ gì đó mềm mại, ẩm ướt cẩn thận lướt qua da cô.
Dư Tễ Đan tức khắc ngừng thở, thậm chí ngay cả tay ghìm súng cũng run lên nhè nhẹ.
Đây là…
Môi Lý Mính Hưu!
Môi anh nóng bỏng, những nụ hôn của anh để lại dấu vết trêи làn da cô.
Dư Tễ Đan trước nay chưa từng gặp qua loại tình huống này!
Trong cuộc sống của cô, chỉ có đàn ông chạy trốn thật xa, chưa từng gặp được người như Lý Mính Hưu…
Anh hôn cô, những nụ hôn không mang theo sắc ɖu͙ƈ, có chăng chỉ là yêu thương cùng thương tiếc.
Ban đầu chỉ có tay run, chậm rãi lại phát triển thành cả người run rẩy.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!