Dư Tễ Đan quay người lại, là một bóng người cao lớn lướt qua.
Cô lập tức đá cái thùng rác bằng sắt sát tường về phía người nọ.
Cái bóng trước mặt nhanh chóng chạy trốn, thùng rác sượt qua thân thể hắn, nện thật mạnh xuống mặt đất, tạo thành tầng tầng lớp lớp âm thanh vang vọng trong con hẻm nhỏ.
Thừa dịp đối phương ngây người trong giây lát, Dư Tễ Đan nhanh chóng tặng thêm một cú đá.
Dám chơi trò theo dõi rồi cướp bóc liên hoàn lúc nửa đêm, chắc hẳn phải có chút tài năng nhỉ.
Đối phương lập tức túm lấy cổ chân Dư Tễ Đan.
Sau đó, Dư Tễ Đan cảm giác được đầu ngón tay ấm áp của đối phương du ngoạn quanh làn da ở cổ chân cô, không cần nói rõ cũng biết là khiêu khích.
"Con mẹ nó lưu manh!"
Dư Tễ Đan tá lực đả lực*, nâng chân khác lên, đá lùi đối phương về phía sau một bước.
*tá lực đả lực: một thuật ngữ võ thuật, có nghĩa là mượn sức đánh sức.
Kể từ lúc đó, Dư Tễ Đan chiếm thế thượng phong.
Nhưng cô không ngờ được, đối phương thất thế không những không sợ hãi mà còn nhẹ nhàng nở nụ cười.
Tiếng cười trầm thấp phiêu đãng trong đêm tối.
Dư Tễ Đan vung cánh tay lên tung ra một cú đấm thật mạnh, khiến đối phương lảo đảo lùi về sau, đồng thờ cũng "A…." lên một tiếng.
Dư Tễ Đan thống khổ rêи.
Cô ngã ngồi xuống đất, ôm thật chặt lấy tay phải của chính mình.
Cô đã quên mất một việc, trước đây không lâu, cánh tay của cô từng trúng đạn.
Đối phương tuy rằng bị Dư Tễ Đan ra sức đánh lảo đảo ngã xuống nhưng lập tức có thể đứng lên.
Thân ảnh ʍôиɠ lung kia quỳ một gối trước người cô:
"Em ổn không?" Giọng nam trầm thấp, mang theo hơi thở đặc trưng của nam giới vang lên…
Anh tự nhiên mà ôm thân thể Dư Tễ Đan vào trong lòng, thậm chí còn để cô ngồi trêи đùi mình.
"Đưa cánh tay của em cho anh xem."
Bàn tay anh nóng rực phủ lên tay phải trơn bóng của cô, từng chút một sờ qua sờ lại.
Cùng lúc đó, họng súng lạnh băng áp vào trán anh.
"Tôi là cảnh sát." Dư Tễ Đan nói "Đề nghị anh dừng lại hành vi của mình!"
Cô là đã bỏ qua hai chữ "lưu manh" – đề nghị anh dừng lại hành vi lưu manh của mình.
Dư Tễ Đan vừa nói vừa cố chấp ôm lấy cánh tay bị thương của mình không buông.
Mà đối phương cũng chẳng hề buông tay, như thể nơi họng súng chĩa vào không phải là trán của anh. Anh giống như không có việc gì vuốt vuốt cánh tay cô, thậm chí còn vỗ nhẹ ʍôиɠ cô như đang trừng phạt.
Anh thấp giọng nói: "Buông súng!"
Dư Tễ Đan "…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!