Tin tức tuyết rơi này không thua gì một khối thuốc nổ lớn, trong nháy mắt làm toàn bộ người ở đây bốc hỏa.
"Cái gì? Tuyết rơi?"
"Cậu uống nhiều rồi!"
"Trời mưa còn có thể tin được…"
"Hiện tại là tháng mấy cơ chứ? Tháng tám! Không mang giày đi trêи mặt đất còn bỏng cả chân!"
Dư Tễ Đan ngoài mặt thoạt nhìn rất bình tĩnh, trừ bỏ chiếc đũa rơi trêи mặt đất nhưng nội tâm cô bây giờ chính là sóng to gió lớn.
Tuyết rơi.
Tuyết rơi!
Tuyết rơi …
Bắc Kinh tháng tám thế nhưng thật sự có thể có tuyết rơi sao?
Dư Tễ Đan suy nghĩ vài giây, thử dò hỏi: "Bên ngoài thật sự có tuyết rơi?"
"Thật mà!" Nam đồng chí báo tin kia bị hỏi thẳng như vậy không khỏi kêu gào, "Tôi gạt các người làm gì! Mọi người ra ngoài tận mắt nhìn xem!"
"Đi!"
"Được! Đi xem!"
"Đi mau!"
Dư Tễ Đan do dự một chút, nhưng vẫn đi theo đoàn người xuống lầu.
Tháng tám tuyết bay, quả thực là kỳ quan dị cảnh, không chỉ là phòng ăn của bọn họ, mà tất cả những phòng khác cũng ồ ạt kéo ra xem cảnh tượng dị thường này.
Trong lúc nhất thời hàng hiên chật ních người.
Dư Tễ Đan thậm chí sợ có thể sẽ phát sinh việc dẫm đạp.
Một đồng nghiệp đi ở phía trước, hiển nhiên nổi lên bệnh nghề nghiệp, cao giọng kêu to: "Mọi người phải chú ý an toàn! Từ từ xuống lầu!"
Nghe thấy vậy, Dư Tễ Đan có chút buồn cười.
Khóe miệng hiện lên ý cười, thì có người đụng vào người cô.
Dư Tễ Đan chuyển tầm mắt qua, là bạn trai Phương Gia Mai.
Trong lúc hỗn loạn chen chúc như vậy, hắn không đi bảo vệ cho Phương Gia Mai, như thế nào lại ở đây để đụng phải cô?
"Xin lỗi xin lỗi."
Anh ta rất có giáo dưỡng.
Dư Tễ Đan trả lời: "Chú ý an toàn."
Qua khúc quanh cầu thang, anh ta hỏi Dư Tễ Đan: "Cô tên gì?"
"…" Dư Tễ Đan không có ý định nói, nhưng tên cô lại không phải thứ vô giá, vô duyên vô cớ mà dấu diếm lại không được lễ phép cho lắm, cô đành phải trả lời cho có lệ, "Tôi họ Dư."
"À, thì ra là cô!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!