Chương 12: (Vô Đề)

Trong quán cà phê.

Nhân viên đưa Dư Tễ Đan và Hứa Nghi Niên đến gần cuối gian rộng nhất. Nơi có một phần ba lối vào bị chặn bởi một cây đại thụ. Dư Tễ Đan nghiêng người đi vào trong, sau khi ngồi xuống nói: "Cám ơn".

Hứa Nghi Niên ngồi xuống chỗ đối diện: "Cô muốn ăn điểm tâm gì? Tôi thấy đồ ngọt ở đây là ngon nhất!"

Dư Tễ Đan cười cười: "Vậy theo ý anh đi!"

Lần đầu tiên gặp mặt đã kén chọn hình như không tốt lắm.

"Cảnh sát Dư, cô lớn lên xinh đẹp như vậy, vì sao còn chưa hứa hôn?"

Thấy thần sắc Dư Tễ Đan có phần mất tự nhiên, Hứa Nghi Niên mới ý thức được mình nói sai, vội vàng cười làm lành: "Xin lỗi cảnh sát Dư, tôi từ nhỏ đã không khéo ăn nói, cô không cần để trong lòng, ý tôi là, cô lớn lên xinh đẹp như vậy, hẳn là có rất nhiều người theo đuổi, nhưng đến nay vẫn chưa chọn được ai, là do cô quá chú trọng công việc, không có thời gian rảnh hay sao?"

Khẳng định có rất nhiều người theo đuổi mới đúng…

Dư Tễ Đan: Quả là một nhát dao thấu tận tâm cam!

"Trước kia đúng là chú trọng sự nghiệp, nhưng hiện tại đã đổi đơn vị, công vụ cũng không giống trước nữa, trước kia là cảnh sát kinh tế, còn bây giờ công việc nhẹ nhàng hơn rất nhiều".

Hứa Nghi Niên nghe xong, vừa lòng gật đầu: "Đúng vậy, phụ nữ vẫn là không nên làm cảnh sát hình sự có hệ số nguy hiểm cao. Tương lai chúng ta phải lập gia đình, phụ nữ bận bịu sự nghiệp sẽ rất khó chiếu cố cha mẹ cùng con cái…"

Dư Tễ Đan không trả lời, chỉ cười cười.

Hai người nói chuyện phiếm, chủ yếu là về sở thích của mỗi người.

Chỉ chốc lát sau, một bàn đủ các loại điểm tâm được mang ra.

"Nhanh ăn đi, không biết cô có thích hay không nên tôi gọi theo khẩu vị của mình, tôi đặc biệt thích đồ ngọt." Hứa Nghi Niên ăn một miếng bánh kem, lại nói: "cảnh sát Dư có thường hay vào bếp không?"

Dư Tễ Đan nhìn nhìn mấy món điểm tâm, sau đó cầm một chiếc bánh quy hình con gấu lên nghịch ở đầu ngón tay, nghĩ một lúc, vẫn là trả lời theo sự thật: "Tôi đến mì gói còn nấu không được chứ đừng nói là nấu cơm…"

Lời còn chưa dứt, đã nghe bên ngoài phục vụ lớn tiếng nói: "Chào anh, hoan nghênh ghé qua! Xin hỏi anh đã đặt chỗ hay chưa?"

Sẽ không là…

Sau đó lại không còn nghe thấy âm thanh gì nữa.

Tim Tễ Đan đang treo cành cây chậm rãi thả xuống.

Nhưng giây tiếp theo…

Tim cô lần nữa chạy tới tận cổ bởi người phục vụ dẫn khách vào chỗ bên cạnh bọn họ: "Mời anh qua bên này…"

Dư Tễ Đan dùng sức nắm chặt miếng bánh gấu.

Cô ngẩng đầu…

Tầm mắt lướt qua, cây đại thụ vừa khéo che mất người đang bước vào.

Nhưng Hứa Nghi Niên lại có thể nhìn thấy gương mặt vị khách không mời mà đến, anh ta kinh ngạc: "Anh… Anh là…?"

Thời điểm anh vòng qua cây đại thụ đi đến, ngón tay Tễ Đan đã bóp vụn miếng bánh đang cầm.

"Lý Mính Hưu?"

Giọng cô bỗng cao vút.

"Sao anh lại đến nơi này?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!