Trong khoảng thời gian ngắn, hai người cứ thế giằng co trêи giường.
Làm cảnh sát hình sự nhiều năm, Dư Tễ Đan đã quen thói "xâm lược" kẻ khác, nào có bao giờ trở thành đối tượng "bị xâm lược" qua.
Dư Tễ Đan trong mắt đầy lửa giận: "Anh có thể không động tay động chân được không?"
Nếu là thường ngày, anh đã sớm buông Dư Tễ Đan ra, không chỉ là buông ra, thậm chí còn ôm ôm ấp ấp cô một lúc…
Thấy đe dọa anh không có hiệu quả, cô cũng chỉ có thể dùng cách mềm mỏng dụ dỗ. Nếu như hai người thật sự xung đột, cô cũng chưa chắc nắm phần thắng.
"Người tôi muốn đi gặp không phải là người đàn ông khác, mà là đối tượng xem mắt của tôi!"
Đuôi mày của Lý Mính Hưu dựng ngược.
Cô còn không biết xấu hổ mà nói đó là đối tượng xem mắt!
"Kỳ thực, tôi mắc chứng sợ hãi xem mặt với người khác một chút, ba năm qua cũng đã thử qua vài lần, nhưng lần nào cũng không có kết quả tốt, những người đàn ông đó nhìn thấy tôi tựa như nhìn thấy nữ quỷ, đều cùng nhau chạy trối chết… Thực ra, bọn họ chán ghét tôi, tôi cũng không thích họ! Nhưng Tiểu Hứa lần này là do chú thím lựa chọn thật lâu, bọn họ vừa ý, tôi cũng không còn cách nào từ chối!"
Giọng anh đè nén thật thấp, gằn từng chữ một: "KHÔNG CÓ CÁCH NÀO CỰ TUYỆT SAO?"
Dư Tễ Đan vừa định "Ừ", lại nghĩ cô cần gì phải cùng anh giải thích nhiều như vậy? Hiện tại, anh đối với cô mà nói, chỉ hơn người lạ một chút mà thôi!
"Mời anh lập tức ra khỏi phòng ngủ của tôi"
Cô hạ gục anh chỉ bằng một câu: "Nếu không, anh lập tức đi ra khỏi nhà luôn đi!"
Lý Mính Hưu "…"
***
Lý Mính Hưu bị Dư Tễ Đan đuổi ra khỏi phòng ngủ.
Trêи bàn cơm bát đũa hỗn độn, anh không có chút tâm tình nào để ăn.
Lý Mính Hưu dùng tốc độ nhanh nhất có thể để dọn sạch bàn ăn, nhìn cơm thừa canh cặn, anh lại càng tức giận.
Anh làm cơm cho Dư Tễ Đan, lại vô duyên vô cớ bị người khác cướp mất cơ hội cùng cô ăn uống.
Anh ngồi bên bàn ăn mân mê điện thoại của mình.
Anh soạn hai tin nhắn, mới vừa ấn "Gửi đi", cửa phòng ngủ bị mở ra từ bên trong.
Dư Tễ Đan đi ra, nhìn thấy anh ngồi một mình, khuôn mặt cô đơn, trong lòng cô áy náy muốn xin lỗi: "Cái kia…Anh…đói sao?"
Không đợi anh trả lời, cô liền đi lên trước: "Muốn tôi nấu mì cho không?"
Lý Mính Hưu "…"
Anh đã nghĩ rằng cô sẽ mắng anh, thậm chí sẽ đánh anh, nhưng ngàn vạn lần chưa từng nghĩ đến cô sẽ nói như vậy…
Cô chủ động muốn nấu mì cho anh!
Thụ sủng nhược kinh nha!
Chính là hạnh phúc đến lo sợ nha!
Lý Mính Hưu ngơ ngác mà nhìn chằm chằm cô, thiên ngôn vạn ngữ bỗng chốc tựu lại chỉ còn một chữ "Được"
***
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!