Chương 23: (Vô Đề)

.:. 24: Bước đầu tiên để ôm cả thế giới.:.

Lý Trì Thư vẫn chưa thở đều, níu tay áo tôi bình tâm lại mới lên tiếng: "…Anh thấy bây giờ thích hợp chúc cái này không?"

"…"

Hình như là không thích hợp.

Tôi cầm ghế dẫn em lên lầu, kiểm ra điện áp đằng sau cửa nhà Lý Trì Thư, xác định nguyên nhân bị cúp điện là do ngắt cầu dao. Tôi kéo công tắc lên, trong nhà lập tức sáng đèn.

Lý Trì Thư đứng cạnh tôi lẩm bẩm: "Sao lúc em kiểm tra thì không phải ngắt cầu dao…"

"Nhìn lầm thôi. Ai mà không có lúc bị hoa mắt." Tôi dẫn em về phòng khách, mở ti vi lên, "Ngồi đây, anh đi xuống dưới xách đồ lên."

Tôi không dám nói với Lý Trì Thư tôi vứt Khoai Tây với túi xách ở dưới lầu ba, nếu không chắc em ấy phóng xuống còn nhanh hơn tôi.

Mới xuống đến lầu bốn đã nghe từ chỗ rẽ truyền đến tiếng chó sủa hăng say, Khoai Tây bị nhốt trong túi, liên tục cào móng ở lỗ thông hơi, nếu đến muộn hơn cái túi này coi như bỏ.

"Rồi rồi rồi," tôi vội vàng mở túi ra, bế Khoai Tây lên, nhân tiện xách hai cái túi đi lên lầu, trở tay tóm lấy cái miệng đang liên tục cắn tay áo mình của Khoai Tây, "Đừng mắng đừng mắng nữa, tới đón mày đây còn gì."

Quay về phòng, Lý Trì Thư thấy Khoai Tây rồi thì nào còn quan tâm tôi. Trong lúc nhàn rỗi, tôi đi vào phòng dọn túi xách, phân loại đồ đạc bên trong xong xuôi rồi dọn dẹp. Đến khi Lý Trì Thư chú ý hành động của tôi thì tôi đã trải một tấm thảm lông cừu lên giường em ấy, ngồi ở đầu giường xếp quần áo.

Em vịn khung cửa ló đầu vào: "Anh làm gì vậy?"

"Gấp quần áo cho em. Ngày mai phải mặc quần áo mới." Tôi đứng dậy xách bánh ga

-tô để trên tủ đầu giường, "Đi, đi ra ngoài ăn bánh ga

-tô."

Bây giờ Lý Trì Thư mới phát hiện hộp đóng gói ở trên đầu giường, em đứng lặng, nhìn thẳng vào tôi: "Bánh ga

-tô?"

"Ừ, bánh ga

-tô." Tôi nói, "Bánh sinh nhật cho cục vàng nhà chúng ta."

Tôi thấy em vẫn luống cuống thì dúi hộp bánh ga

-tô vào trong tay em, nói em cầm để lên bàn: "Lý Trì Thư, về sau sinh nhật mỗi năm phải ăn bánh ga

-tô."

Nếu tôi không sống lại, kể từ sau năm 7 tuổi, chắc hẳn lần đầu Lý Trì Thư ăn bánh ga

-tô là một năm sau.

Lên đại học, em cuối cùng cũng có thể dựa vào thân phận người trưởng thành không cần phải về nhà vào mỗi kỳ nghỉ đông. Trái lại, xung quanh trường học, những chuỗi cung ứng được hình thành nhờ sự tồn tại của trường học —— Nhà hàng lẩu, khách sạn, quán trà sữa, KTV,… đều là những nơi Lý Trì Thư kiếm tiền và sống nhờ ở đậu. Huống hồ vào kỳ nghỉ các chuỗi cửa hàng đều tăng lương gấp đôi cho nhân viên, có khi một ngày em chỉ ngủ bốn tiếng, có thể làm đến ba công việc bán thời gian.

Năm đó Lý Trì Thư nhớ lại quãng thời gian này vẻ mặt vẫn hào hứng, dường như thật sự biết ơn quãng thời gian ấy: "Mặc dù mệt lả, nhưng hai, ba tuần là có thể kiếm được học phí một năm. Không có kỳ nghỉ nào kiếm tiền tốt bằng kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán."

Sinh nhật 19 tuổi, năm đầu tiên vừa vào đại học, Lý Trì Thư đã làm ở tiệm lẩu gia đình.

Giao thừa hôm ấy, khu vực em phụ trách nghênh tiếp một bàn lớn có vị khách sinh nhật ngay đêm 30, Lý Trì Thư tận tâm tận lực phục vụ, ánh mắt thường bay đến hơn nửa chiếc bánh sinh nhật còn lại bọn họ ăn xong để qua một bên. Cô gái bàn đó ở đến gần hửng sáng mới rời đi, không mang phần bánh ga

-tô còn lại về. Sau khi khách về nhân viên vệ sinh tiệm lẩu trách móc vì sao một bữa ăn mà ăn lâu thế, hại anh ta phải dọn dẹp tàn cục từ cuối năm sang đầu năm mới.

Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!