Chương 22: (Vô Đề)

.:. 23: 18 tuổi.:..

Lý Trì Thư gần như duy trì tính ấu trĩ lẫn bướng bỉnh với một số cảm giác nghi thức, sự bướng bỉnh đó bồi dưỡng thế giới tinh thần yếu ớt lúc còn trẻ của em ấy, song hành cùng em suốt cả cuộc đời.

Chẳng hạn, mỗi tháng nhận được khoản tiền kia xong cuối tuần em phải quay về lớp học, dọn dẹp sạch sẽ tất cả tài liệu đề thi trên bàn, bắt đầu thưởng thức trái cây mình chọn lúc chiều; Chẳng hạn, mồng Một Tết hàng năm em sẽ đi chợ mua 10 tệ thịt nạc về nấu một bát mì cho mình, trình tự ăn mì phải là ăn mì trước, ăn rau xanh cuối xong mới từ từ ăn sạch miếng thịt ở trong bát.

Ngay cả 10 năm sau tiền tiết kiệm đủ làm em vô lo cơm áo gạo tiền cả đời thì vào mỗi đêm trước khi qua năm mới, em vẫn sẽ trịnh trọng đặt bộ quần áo mới tôi và em sẽ mặc ngày hôm sau ở trên đầu giường —— Em đã đi trung tâm thương mại ngắm nghía kiểu dáng tương tự từ nửa tháng trước, chọn mua quần áo rồi nửa tháng sau trong đôi mắt em sẽ chan chứa nhiều thần thái hơn vì mong đợi chúng.

Thật ra dù là ở thời kì giàu có hay bần cùng thế nào, Lý Trì Thư vẫn rất giỏi biên soạn hoặc tuân thủ cảm giác nghi thức để tăng niềm vui cho bản thân, đây là chất dinh dưỡng em ấy cố gắng kiếm tìm cho bản thân trong thế giới em không có bao nhiêu thiện ý này.

Khó mà nói cọng cỏ dại trên người Lý Trì Thư kiên cường nhận lấy sức sống kinh người và tinh thần bất tử muôn vàn gian khổ là thành tựu của ai với ai, tóm lại với Lý Trì Thư thì cả hai cái không thể thiếu cái nào, chính vì thế khi cuộc sống không còn gian truân cực khổ nữa Lý Trì Thư cũng mất đi động lực chống lại vận mệnh —— Trái cây cũng được, quần áo mới cũng được, chúng là rễ cây bé nhỏ bám hút mảnh đất này.

Chúng nó dần dần chết héo theo đời sống vật chất đầy đủ của Lý Trì Thư, chỉ còn lại một cọng nhỏ yếu ớt kéo căng, bất cẩn chút thôi cũng sẽ đứt đoạn kèm theo đó là vạn kiếp cũng không thể có lại.

Kiếp sau của em ấy lại độc hành 30 năm, giống như phải đặc biệt hoàn thành sứ mệnh chịu khổ. Nếu có một người xuất hiện sớm hơn thương yêu em, em sẽ dần dần thả lỏng. Vốn dĩ, cọng cỏ dại Lý Trì Thư chỉ cần dựa vào chút thả lỏng đó cùng với hấp thu một tình yêu kiên định thì đã có thể tiếp tục cuộc đời.

"Năm mới sẽ có quần áo khác mặc, Lý Trì Thư à." Tôi nói, "Còn có thể có nhiều cái khác ngoại trừ quần áo mới."

Lý Trì Thư nói chân thành: "Không cần đầu… Thật ra có nó thôi là tốt lắm rồi."

Tôi cũng hỏi chân thành: "Vậy là em cũng "không cần "Khoai Tây đúng không?"

"…"

Lý Trì Thư im lặng một giây: "Xế chiều em mặc áo len."

Tôi cười tít mắt vỗ vai em: "Thật là nghe lời."

Ngày nghỉ thời tiết rất đẹp, Lý Trì Thư gói ghém túi xách ọp ẹp về nhà, nhưng trong túi đựng rất đầy đủ. Tôi tiễn em đến dưới nhà, còn chưa kịp đi lên ngồi một lát thì một cú điện thoại gọi tôi đến nhà hàng ăn bữa cơm đoàn viên. Không có gì bất ngờ thì bữa cơm đoàn viên vẫn sẽ làm vào đêm 30.

Trong hai ngày kế tiếp tôi bôn ba khắp các nhà hàng của thành phố này để dùng bữa với những người thân họ hàng trong gia đình, canh chuẩn thời gian rời bữa tiệc đi ra quầy đặt thức ăn cho Lý Trì Thư, típ thêm tiền nhờ nhân viên nhà hàng giao chúng đến dưới nhà em ấy.

Lý Trì Thư gửi tin nhắn lúc tôi đang tựa ở lan can ngoài phòng ăn hít khí trời, mở tin nhắn ra đọc vẫn là phong cách hỏi ngắn gọn quen thuộc của Lý Trì Thư: [Cơm là do anh nhờ người giao à? Em cảm ơn.]

Tôi thoát tin nhắn, bấm số của em.

Tiếng "tút" vang lên một giây Lý Trì Thư bắt máy ngay: "Alo?"

"Lý Trì Thư," tôi buồn bực nhìn suối phun ở giữa vườn hoa bên dưới, "Sao em không gọi điện cho anh?"

"Ừm…" Em thường hay ngẫm nghĩ mất vài giây theo thói quen, "Em sợ anh có việc không tiện bắt máy."

"Vậy thì lúc em nhắn cho anh nên hỏi là "Bây giờ anh nghe máy được không?" chứ không phải "Là ai giao đồ ăn?"."

Lý Trì Thư hỏi: "Khác gì nhau sao?"

"Sao không khác?"

"Nhưng anh sẽ luôn gọi điện cho em mà."

"…"

Chuẩn không cần chỉnh.

"Ừ." Lần này đến lượt tôi ăn trái đắng.

"Em ăn chưa?" Tôi hỏi tiếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!