Chương 14: (Vô Đề)

.:. 14: Anh dành cho em tất cả tình yêu anh có.:.

Qua kỳ nghỉ, chúng tôi học bảy ngày liên tục cho đến cuối tuần tiếp theo. Trường học sắp xếp cho khối 12 một tuần thi một ngày và thi vào thứ bảy, chủ nhật thì tự học, với học sinh trường THPT số 1 thì tối thứ bảy là thời gian duy nhất được tự do sắp xếp.

Tôi nhét Khoai Tây vào trong ngực, kéo khóa áo hoodie lên trước khi đi vào cổng trường, nhanh tay quét thẻ đi vào trong nhân lúc bảo vệ không chú ý.

Đi thẳng đến cửa lớp 25, Lý Trì Thư cúi đầu ngồi trên ghế, chồng sách vở che khuất em ấy làm tôi suýt không thấy đầu em đâu.

Tôi rón rén bước vào, đến hàng ghế phía trước Lý Trì Thư mà em ấy vẫn không phát hiện, đang chú tâm làm gì đó.

Tôi nghiêng đầu, lúc này mới nhìn thấy trên bàn em dọn ra một khoảng trống không có chồng sách vở, có hai hộp tiện lợi đựng trái cây, một hộp là trái nhãn chưa bóc vỏ, chỉ còn mấy trái, trái nào đã bóc vỏ thì để ở hộp còn lại.

Lý Trì Thư đeo găng tay dùng một lần, động tác cẩn thận, biểu hiện không khác gì với lúc em động não đề Toán, xưa nay em ấy luôn là người dồn tâm sức vào mọi chuyện.

Vỏ nhãn chất đống trên khăn giấy, không thấy hột đâu, nhìn tình huống thì Lý Trì Thư chưa động vào trái nào.

Tôi nhớ em từng kể tôi nghe mấy năm đi học, cuối tuần khi được phát những khoản trợ cấp sinh hoạt và phụ cấp, em thường sẽ tự thưởng cho mình bằng cách đến cửa hàng trái cây trong trường mua một hộp trái cây khoảng 5 tệ, thứ bảy cơm nước xong sẽ mang vào lớp ăn từ từ, một tháng một lần, là khoảng thời gian em ấy vui vẻ nhất mỗi tháng.

(*) 5 CNY ≈ 17.000 VNĐ

Tôi hỏi em mua những gì em cười nói 5 tệ thì có thể mua gì chứ, đa phần là mua một ít quả táo nhỏ, có thể ăn được mấy bữa, nếu thèm quá sẽ mua một miếng dưa hấu nhỏ nhất.

Lúc chọn dưa là lúc em căng thẳng nhất, lo canh cánh sợ mình bất cẩn chọn miếng dưa lớn quá nằm ngoài khoản dự chi.

"Nhưng mà dưa hấu ngon lắm." Em nói, "Em cảm thấy đó là thứ ngọt nhất em từng được ăn ở thời đi học."

Thật ra có khoản phụ cấp cho hộ nghèo và trợ cấp phí sinh hoạt chống đỡ, cộng thêm chính sách miễn giảm trường học dành cho mình, Lý Trì Thư không cần sống căng thẳng đến thế, chính em còn thừa nhận là mỗi tháng sau khi sử dụng khoản phí sinh hoạt thì sẽ còn dư hơn 100 tệ.

Nhưng em sợ. Sợ bà ngoại gặp chuyện bất trắc không thể lo, sợ mình gặp chuyện phải chi tiền, sợ bản thân thậm chí không móc ra được đồng nào trong túi vào tình huống đặc biệt. Dù rằng nếu thật sự gặp phải tình cảnh ấy thì hòm tiền gần chạm đáy của em ấy cũng chẳng thấm vào đâu. Song với Lý Trì Thư, tiết kiệm một phân tiền đã là cách duy nhất không đường lui, bởi 20 năm đầu cấp bách khẩn thiết trong cuộc đời, em chẳng thể tìm được một ai vươn tay ra làm chỗ dựa cho mình.

Nói cho cùng là tôi đến quá muộn.

Tôi nhớ nhãn rẻ nhất trong trường cũng cỡ 12 tệ, đoán đây là chuyện xa xỉ nhất Lý Trì Thư từng làm cho đến bây giờ.

Sao em ấy không nói với tôi là em từng mua một hộp nhãn giá cao trong một ngày cuối tuần nào đó năm lớp 12?

Khoai Tây ló mắt ra từ phần cổ áo của tôi, thấy Lý Trì Thư thì bắt đầu rên ư ử, Lý Trì Thư bóc xong quả nhãn cuối cùng thì cũng phát hiện tôi đến.

Em nhanh nhẹn gỡ găng tay ra đứng dậy: "Cậu đến rồi à?"

"Mình không đến," Tôi móc Khoai Tây từ trong áo ra đưa cho em, "Cậu nhìn thấy ảo giác thôi."

Lý Trì Thư cúi đầu cười ruồi, đóng nắp hộp nhãn lại, nhận Khoai Tây xong tay kia đưa hộp nhãn cho tôi: "Cái này cho cậu."

Đây có lẽ là lần đầu tiên kể từ khi trở về năm 18 tuổi, tôi bị mất khống chế biểu cảm ở trước mặt Lý Trì Thư.

Tôi nhận hộp nhãn, thậm chí còn không rút tay về, cứ đứng giơ nó nói chuyện với em: "Bóc, cho mình?"

"Ừ." Lý Trì Thư gật đầu, vu. ốt ve Khoai Tây, nói chậm rì lấy lòng cầu hòa, "Cậu… mang theo rất nhiều bữa sáng cho mình, còn có bữa tối… Mình… Mình mua hộp này cho cậu."

Tôi kìm khóe miệng xuống không dám nhếch quá cao sợ Lý Trì Thư ngại ngùng, cầm hộp nhãn đã bóc vỏ lật tới lật lui: "Còn bóc vỏ sẵn làm gì, mình không có tay hay gì."

Nào đi về phải cho Tưởng Trì nhìn mới được.

Đây là của bà xã bóc cho mình.

"Cà phê và sandwich cũng là cậu tự tay làm." Lý Trì Thư giải thích, "Mình không thể trồng cây nhãn, nhưng có thể bóc vỏ cho cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!