Chương 12: (Vô Đề)

.:. 12.:.

Tôi tốn nửa tiếng lau sạch giày. Gió đêm thổi đầu tóc ướt mới gội của tôi rất khoan khoái, chỉ có đuôi tóc là còn hơi ướt. Lý Trì Thư ở trong phòng giải quyết bài tập và thu dọn vật phẩm của mình xong từ lâu, chuẩn bị cho ngày hôm sau đi học. Khi tôi lên lầu em ấy đang đứng quay lưng với cửa phòng sấy tóc, vài giọt nước thấm vào bộ quần áo ngủ làm bằng bông màu xám dán vào lưng em.

Tiếng máy sấy ù ù át đi tiếng bước chân, đến khi em rút phích cắm quay người lại mới bất ngờ nhận ra tôi đã ngồi xuống mép giường cạnh chân em, yên lặng nhìn em.

Dường như khi Lý Trì Thư giao tiếp với ai thì đã chuẩn bị sẵn mọi thứ trong đầu, nên khi đối mặt với tình huống giao tiếp đột xuất thế này có vẻ luống cuống tay chân.

Em giơ máy sấy lưỡng lự đưa nó cho tôi: "Cậu… sấy tóc không?"

Tôi lắc đầu, cầm lấy máy sấy nghiêng người đặt ở tủ đầu giường, hơi chuyển vị trí để em đứng giữa h. ai chân tôi, tư thế có thể dễ dàng ôm em giống đêm hôm đó.

Tôi ngửa đầu hỏi: "Eo bị bầm không?"

"Bầm?" Em cúi đầu nhìn eo mình, xoa eo cách qua lớp quần áo như không tìm ra chỗ tôi nói, "Không có."

Chắc chắn có.

Lúc Lý Trì Thư suýt ngã ở bờ ruộng tôi ôm em mạnh cỡ nào tôi biết rõ nhất, chắc chắn sườn trái em bị ngón tay tôi ấn bầm tím ngay lúc đó.

Tôi chỉ vào eo trái: "Vén lên mình xem xem."

Tay Lý Trì Thư buông thõng hai bên, nghe tôi nói thì co quắp đầu ngón tay tay lại: "Không cần đâu."

Tôi hỏi: "Mình tự vén nhé?"

Lý Trì Thư chậm rì cúi đầu vén góc áo lên.

Đúng như dự đoán, vén đến xương sườn thì em ấy cũng nhìn thấy, đứng bất động.

Em ấy ngơ ngác: "Là lúc nào ——"

Không đợi em nói, tôi ghé lại gần chỗ bầm tím xoa vết bầm. Có lẽ vừa rồi hứng gió mát ở dưới lầu nên lòng bàn tay lạnh lẽo, lúc chạm vào Lý Trì Thư rên khẽ một tiếng khó phát hiện.

Em toan né ra sau theo bản năng, tôi vòng tay ôm lưng em trước một bước, hỏi: "Đau không?"

Lý Trì Thư nói vội: "Thật ra cũng ——"

Còn chưa nói xong hai chữ "không sao" thì tôi đã dán môi lên.

Lý Trì Thư run run hít một hơi, chết cứng người.

Một giây trôi qua, ngón tay em buông góc áo ra, bối rối ấn lên xương lông mày của tôi ngập ngừng muốn đẩy: "Thẩm… Thẩm Bão Sơn…"

Mũi tôi bị góc áo em ấy che khuất, đằng sau lớp áo nửa che nửa chắn tôi hé miệng m. út chỗ bị bầm, Lý Trì Thư ngay tức thời không đứng vững, muốn trốn ra sau nhưng bị vòng tay ôm ghì lưng em đẩy về trước.

Tôi nhắm mắt ngậm vết thương như đang hôn nó, đôi môi khép mở mấy lần, cuối cùng cọ chóp mũi qua làn da ở dưới sườn em.

Lý Trì Thư cũng hít thở dồn dập mất khống chế giống tôi, đôi môi tôi lướt từ chỗ bầm lên trên, dừng ở dưới ngực, bỗng ôm chầm eo em để em ngã sấp xuống giường. Lý Trì Thư kinh hoảng, muốn giãy giụa trong lồng ng. ực tôi nhưng bị ôm siết.

Tôi nhẹ nhàng ấn đầu em, lót cằm em lên mu bàn tay mình, chừng như có thể nghe được tiếng tim Lý Trì Thư đập nhanh như nổi trống khi chống vào người tôi.

"Lý Trì Thư, ngủ đi." Tôi nói.

Em ấy còn không dám phát ra âm thanh nào.

Cỡ chừng nửa tiếng sau, người em mới dần dần thả lỏng, phát ra tiếng hít thở đều đều.

Tôi im lặng mở mắt, thở hắt ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!